Sắc mặt Daenerys biến đổi lớn trong nháy mắt.
Trong hẻm nhỏ bốn phương tám hướng xuất hiện binh sĩ mặc áo giáp hắc sắc tinh nhuệ, tay cầm binh khí, trường thương như rừng, như thủy triều dũng mãnh qua đây, sắc mặt trang nghiêm vô tình, một mảnh đông nghịt không thấy bờ khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ tuyệt vọng hít thở không thông.
Trên một tòa thạch ốc xa xa, một vị nam tử thân hình khôi ngô, khuôn mặt chữ điền, một đầu tóc dài lam sắc đón nắng kim sắc ngạo nghễ mà đứng, người vừa nói chuyện đúng là hắn.
Đệ nhất cao thủ Ôn Tuyền quan Dissler.
Con ngươi ngân sắc mỹ lệ của Daenerys co rút lại, thân là Vũ giả đấu khí nhất Tinh cấp, đối với đấu khí có độ nhạy cảm nhất định, ở trong cảm ứng của nàng, nam nhân tóc dài lam sắc trên đỉnh thạch ốc kia cả người hắn nở rộ khí tức bàng bạc, trong nắng hè chói chang rực rỡ lóa mắt như mặt trời, che đi tất cả quang thải trong thiên địa, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng dường như bị đoạt đi nhan sắc.
Đây là sự đáng sợ của cao thủ lục Tinh cấp đỉnh phong.
Dưới áp chế của tầng tầng khí tức như thủy triều, Daenerys cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Mà trong cảm ứng của nàng, khí tức trên thân năm người Inzaghi xác thực còn không bằng binh lính không có đấu khí bình thường, so với biểu hiện mạnh mẽ của Dissler làm cho Daenerys càng thêm lo lắng.
- Dissler?
Inzaghi xoay người nhìn binh sĩ chung quanh, lại ngẩng đầu nhìn nam nhân mặt chữ điền đứng trên nóc nhà, nói:
- Rốt cuộc ngươi đã tới, còn dẫn theo binh sĩ? Ha ha, lão Ptolemy ở nơi nào?
- Ngươi cho ngươi là ai? Phụ thân của ta sẽ đích thân để ý tới tiểu tạp chủng như ngươi sao?
Tóc dài lam sắc của Dissler không gió mà bay, có chút khí thế, từ trên cao nhìn xuống nói:
- Khiến Hương Ba Vương đến mới có tư cách như vậy!
- Phải không?
Inzaghi tươi cười, vẫn chưa nhiều lời, thân ảnh đột nhiên tiêu thất ngay tại chỗ.
Trong nháy mắt tiếp theo, sắc mặt Dissler đột nhiên đại biến, một cỗ ám kình sắc bén đến cực điểm giống như lưỡi hái tử thần hướng về phía cổ họng mình kéo tới, hắn không thể cảm ứng được thân ảnh và quỹ tích xuất thủ của đối thủ, nhưng mẫn cảm của Vũ giả đối với nguy hiểm khiến hắn dường như dã thú đột nhiên gặp nguy hiểm, lông tóc cả người đều dựng đứng lên.
Hai chân hắn vô thức đạp mạnh xuống đất, đấu khí hỏa hệ cả người bộc phát toàn bộ, thạch ốc dưới chân bị lực đạp của hắn làm cho sụp vỡ xuống, mà Dissler nương theo lực lượng của cái đạp này rút lui ra sau, lúc này mới tránh được cỗ ám kình sắc bén suýt giết chết hắn.
Vài sợi tóc dài lam sắc bị ám kình chặt đứt, bay lượn trên không trung.
Khí tức tử thần vẫn không giảm như trước, mãi không buông tha cho Dissler.
Từ đầu đến cuối, vị đệ nhất cao thủ Ôn Tuyền quan này cũng không thể nắm được hành tích của đối thủ, chỉ có thể dựa vào bản năng Vũ giả mà chống lại đối thủ đáng sợ vô hình…Thậm chí không thể nói là chống lại, chỉ có thể nói là đào mệnh, ám kình vô hình chỉ tiêu thất trong chốc lát khiến hắn phải điên cuồng né tránh, thủy chung vẫn bị cỗ hơi thở tử thần bao vây.
Thuật ám sát thật đáng sợ!
Một thân thực lực đấu khí cường hãn hỏa hệ của Dissler lại bị chèn ép không thể thi triển, hoàn toàn ở thế hạ phong, ngay cả một cơ hội thi triển phản kích cũng đều không có.
Lui!
Một mực thối lui!
Đây là điều duy nhất mà cao thủ đệ nhất Ôn Tuyền quan có thể làm.
Kiến trúc dưới chân bị dẫm đạp đến đều đổ sụp xuống, mặt đất cứng rắn nát vỡ, đất núi rung chuyển, bụi bặm phóng lên cao.
Tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Daenerys kinh ngạc vạn phần bưng kín miệng mình, con ngươi lóe ra thần sắc bất khả tư nghị.
Chỉ có bốn người Michael Owen, David Trezeguet, Gonsales Raul và Cavani là mặt không chút thay đổi, bọn họ đối với thực lực của Inzaghi có lý giải sâu sắc nhất, dưới sự dạy dỗ của Quốc Vương Bệ Hạ, một thân thực lực của Inzaghi đã vượt qua thất Tinh cấp, thuật ám sát càng là quỷ dị đáng sợ vô cùng, hơn nữa còn có dị năng thiên phú không gian, đối phó với loại ếch ngồi đáy giếng như Dissler quả thực như đùa với trẻ con.
Sau hai mươi giây đồng hồ.
Bóng người chợt lóe trước người Daenerys, thân ảnh Inzaghi đột nhiên xuất hiện không có căn cứ trong tầm mắt của mọi người.
Thân hình hắn tiêu sái đến cực điểm, bất nhiễm trần tích, khí chất nho nhã, phiêu phiêu dục tiên, có một loại cảm giác xuất thần nói không nên lời.
Hưu!
Ánh hỏa diễm tăng vọt, trong tiếng rống giận, sau khi Inzaghi thu tay lại tựa hồ thời cơ phản kích của Dissler đã đến, hỏa diễm xích sắc như cự long tập sát mà đến.
Hắn muốn dùng đấu khí hùng hồn áp đảo đối thủ, khiến cho tên hắc kỵ sĩ chết tiệt trước mắt này minh bạch, những thuật ám sát này không phải vương đạo, chỉ là tiểu xảo mà thôi.
Thế nhưng…
Oanh!
Inzaghi nhẹ nhàng vươn tay.
Lần này hắn không có né tránh, một tay đập vào hỏa diễm trước mặt, giống như là trong nháy mắt mãnh hổ bộc phát sức mạnh một trảo bóp nát rết khiêu khích, trong nháy mắt này, khí thế cường đại trên người hắc kỵ sĩ anh tuấn bộc phát ra, triệt để áp chế đấu khí hỏa diễm của Dissler.
- Đây…
Daenerys quả thực không dám tin vào hai mắt mình nữa, hiện tại nàng rốt cuộc có thể cảm thụ được hơi thở đấu khí của Inzaghi, nếu như nói đấu khí hỏa diễm của Dissler là một cái tiểu hỏa cầu thì quả thực đấu khí của Inzaghi chính là mặt trời cực nóng, xa xa vượt qua đối thủ.
Bất kể là kỹ xảo hay là độ hùng hồn của đấu khí, đệ nhất cao thủ Ôn Tuyền quan đều hoàn toàn bị đánh bại.
Nguyên bản Dissler còn muốn công kích lần thứ hai, thế nhưng lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, ngây ngốc tại chỗ, cũng không còn dũng khí xuất thủ đánh với đối phương nữa.
- Hiện tại ngươi đã hiểu rõ chưa? Chỉ là một cái gia tộc Ptolemy và một cái “Quân đoàn Cuồng Phong” nhỏ nhỏ, trong mắt của Alexander Bệ hạ thì tính là cái thá gì? Một con kiến hôi cũng không bằng, coi như là toàn bộ đế quốc, ai dám bất kính với Hương Ba Vương?
Trên mặt Inzaghi hiện ra thần sắc trào phúng sâu sắc, nhìn Dissler như nhìn một vở hài kịch đáng thương cảm.
Dissler há hốc mồm thế nhưng cũng không thể phản bác bất cứ điều gì.
Những binh sĩ mặc áo giáp, tay cầm trường thương xung quanh phảng phất chỉ như đám rơm rạ vô dụng.
- Ngươi…Ngươi có tin hay không, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, loạn tiễn phát ra, coi như là ngươi có thể còn sống mà rời khỏi đây thì nữ nhân phía sau ngươi kia và những hài tử kia nữa, một kẻ cũng đừng mong sống sót…
Dissler nảy sinh ác độc nói.
- Ngươi có thể thử xem.
Inzaghi mặt không đổi sắc.
- Thử xem Cung Thủ của ngươi có thể còn sống mà đem cung tên bắn ra được không!
Dissler ngẩn ngơ.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện, bốn vị hắc kỵ sĩ lúc trước vẫn trầm mặc không lên tiếng, không biết khi nào thế nhưng đã biến mất ở giữa sân, không biết đã đi nơi nào, không có chút khí tức, thế nhưng trong không khí lan tràn vị đạo nguy hiểm, càng lúc càng nồng nặc, tất cả mọi người cảm giác được mình như một con thỏ lạnh run đang bị một cự thú âm thầm theo dõi.
Thuật ám sát của bốn vị kỵ sĩ thế nhưng cũng không thấp hơn so với Inzaghi là bao nhiêu.
Thật sự là,,, quá đáng sợ!
Dưới trướng Hương Ba Vương tại sao có thể có một đám Thích Khách đáng sợ như vậy?