Đột nhiên thấy xóm nghèo bị đề phòng sâm nghiêm, đao thương như rừng, tràng diện sát khí um tùm khiến trong lòng Daenerys thất kinh:
- Đây là có chuyện gì? Đáng chết, lẽ nào gia tộc Ptolemy trở mặt, phái đại quân đến vây giết chúng ta? Đã sớm nói đi mau, các ngươi không nên cậy mạnh, làm sao bây giờ?
Hai người Owen và Raul cưỡi ngựa đi bên cạnh hộ vệ xe ngựa ma pháp, nghe vậy liền nhìn nhau mỉm cười.
- Ha ha, Daenerys tỷ, ngươi cứ yên tâm đi, coi như là cho lão Ptilemy một vạn lá gan hắn cũng không dám làm thế!
Raul khinh miệt cười, hoàn toàn không xem quân đội trước mặt để vào mắt, khẩu khí rất lớn.
- Daenerys tỷ, tỷ nói như vậy là bởi vì tỷ vẫn chưa rõ ba chữ Hương Ba Vương hiện nay có ý nghĩa như thế nào trong đế quốc Zenit này, cũng không hiểu Filippo ca ca hiện nay ở Hương Ba thành có địa vị như thế nào, nói rõ một chút, bàn về thân phận địa vị, coi như là tên tộc trưởng Ptolemy tác uy tác phúc ở Ôn Tuyền quan tự mình đến, ở trước mặt Filippo ca ca vẫn còn kém xa, ha ha, bọn họ muốn đấu sao? Trừ phi là đầu hắn bị ngớ ngẩn, hoặc là tộc Ptolemy thực sự không muốn tiếp tục sống nữa, chỉ cần Filippo ca ca nguyện ý, một mình hắn chỉ cần ngắn ngủi mấy giờ đã có thể làm cho gia tộc dính đầy máu tanh và tộc ác này biến thành dĩ vãng.
Đối diện.
- Muốn chết sao? Nói mấy người các ngươi đó, còn không mau cút đi?
Thấy đoàn xe ngựa vẫn không biết sống chết hướng về phía tiểu khu đi tới, trên mặt tên quan quân hiện ra vẻ vui sướng, quơ roi ngựa trong tay xông lại, roi da vù vù trong gió giống như mãng xà dữ tợn, không chút lưu tình đánh qua hướng Owen.
- Cút!
Owen giơ tay lên.
Đấu khí xanh đánh ra, cực kỳ thoải mái đem trường tiên trước mặt cắt làm hai mươi đoạn, sau đó xẹt qua tai tên quan quân mang đi một đoạn tóc.
Lực khống chế thật kinh hãi thế tục.
Tên quan quân bị hù dọa giật mình một cái, thiếu chút nữa là lập tức ngã xuống, thẹn quá hóa giận, đang muốn lệnh cho binh sĩ bắn cung…
Đúng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện áo giáp hắc sắc của hai vị kỵ sĩ trước mặt nhìn qua thì bình thường đến cực điểm, thế nhưng tỉ mỉ nhìn lại thì chính là dùng chi cốt của ma thú cao giai mà rèn thành, dưới ánh mặt trời tỏa ra quang diễm hắc sắc, mơ hồ có khí tức ma pháp lưu chuyển, mà tuấn mã hắc sắc của hai kỵ sĩ cũng xa xa vượt qua chiến mã bình thường một cái đầu, càng thêm thần tuấn.
Hắc kỵ sĩ Hương Ba Vương?
Phát hiện này khiến hắn không khỏi nhớ lại mật lệnh trong quân lúc trước.
Một ý niệm đáng sợ lóe lên trong đầu hắn.
Vị quan quân này nhất thời bị kinh hãi mặt không còn chút máu, run rẩy ngã xuống ngựa, cẩn thận từng li từng tí cười nịnh nói:
- Các ngươi…Hai vị đại nhân, thế nhưng là sứ giả Hương Ba Vương Bệ hạ phái tới?
- Cút!
Owen giục ngựa tới, nhìn cũng không thèm nhìn tên quan quân kia một chút nào.
Thích Khách này thật ra mới chỉ có mười bốn tuổi, thế nhưng đi theo bên người Tôn Phi thời gian dài cũng lây một ít tính của Quốc Vương Bệ Hạ, thưởng thức quân nhân chân chính bất khuất, khinh thường loại bại hoại tác uy tác phúc, sau khi gặp mạnh lại hận không thể cúi đầu liếm chân người ta, tự nhiên cũng không có hảo cảm với kẻ trước mắt này.
- Dạ dạ dạ, đại nhân, mời ngài, mau mau mau, còn không mau tránh đường để hai vị đại nhân và đoàn xe đi vào, mấy tên hỗn đản này, nhanh lên tránh ra, muốn chết sao?
Bị mắng chửi một trận, tên quan quân cũng không dám có chút tức giận, vội vàng chỉ huy binh sĩ tránh ra một lối đi mời đám người Daenerys vào.
Trải qua một màn này, tâm Daenerys rốt cục cũng bình tĩnh hơn một chút.
Nàng rốt cục cũng đã yên tâm lại, không hề lo lắng gia tộc Ptolemy trả thù.
Ba chữ Hương Ba Vương này đã khắc sâu trong linh hồn nữ Vũ sĩ mỹ lệ.
Dọc theo đường đi, mỗi nhai đạo trong khu dân nghèo đều có binh sĩ “Quân đoàn Cuồng Phong” đề phòng cực kỳ sâm nghiêm, thế nhưng không ai dám mảy may cản trở, rất nhanh đoàn người đã đi tới phiến tiểu khu, phóng mắt nhìn lại, may là Daenerys đã sớm chuẩn bị tâm lý thế nhưng vẫn còn lấy làm kinh hãi.
Chỉ thấy trên phiến đất trống, các thành viên gia tộc Ptolemy trên người mặc quần áo bạch sắc đứng đầy.
Ngày thường những quý tộc này đều là cao cao tại thượng mặt hướng lên trời, lúc này lại nơm nớp lo sợ, từng tên mặt trang nghiêm như cha mẹ chết, không có chút nào cao ngạo, so với thú mới sinh còn nhu thuận hơn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cúi đầu nhìn đất chằm chằm.
Ở trung tâm đất trống là một tiểu tế đàn được dựng lên bằng mấy bó củi.
Trên tế đàn bày đủ loại cống phẩm tỏa ra hương vị mê người trong không khí.
Tên thiếu gia đã bị trói gô ở trên, hai mắt vô thần, ánh mắt dại ra, đâu còn bộ dáng tác uy tác phúc, uy phong như ngày thường, nếu không phải là có hai tráng hán bên người giữ lấy hắn thì chỉ sợ lúc này hắn sớm đã xụi lơ trên mặt đất.
- Giết hắn, giết cái tên tai tinh chỉ biết đi chọc giận này đi!
- Giết hắn, hắn là sỉ nhục của gia tộc Ptolemy chúng ta, chọc giận Hương Ba Vương bệ hạ, dây là muốn tự chịu diệt vong a!
- Dùng cái đầu ngu xuẩn của ngươi hướng Hương Ba Vương tôn quý bồi tội!
- Giết hắn, thiêu chết hắn, thiêu chết cái tên đầu sỏ gây tội, ta đã sớm nói rồi, hắn ở Ôn Tuyền quan làm xằng làm bậy đã không phải ngày một ngày hai, sớm muộn gì cũng gây họa cho gia tộc, hừ hừ, tộc trưởng Ptolemy chính là muốn bao che cho tiểu nhi tử của mình, hiện tại đâu? Thực sự là mang đến họa lớn cho gia tộc, đây là muốn chịu diệt vong a, ta cảm thấy lão Ptolemy cũng nên xuống đài, chịu trách nhiệm với tai họa mình gây ra!
- Đúng vậy, Hương Ba Vương Bệ hạ là ai chứ? Hắn là thủ tịch môn đồ của Hương Ba Vương đó, chúng ta có thể chọc được sao?
- Thật là đáng chết, tên Dissler ngu xuẩn này, thế nhưng ỷ vào vũ lực chính mình đi khiêu chiến, thực sự cho mình là vô địch thiên hạ sao? Hắn đem sinh tử của cả gia tộc đặt ở nơi nào chứ?
Trong đám người tuôn ra từng đợt tiếng rống giận kịch liệt, dưới sự dẫn dắt của mấy người dụng tâm kín đáo, cảm xúc của quần chúng đẩy lên cao trào, phảng phất như người bị trói trên tế đàn kia không phải là người thừa kế đệ nhị của gia tộc mà là cừu địch tội ác tày trời vậy.
Những người nói chuyện toàn bộ đều là thành viên trung tâm của gia tộc Ptolemy.
Bọn họ vì bảo trụ chính mình mà đem lửa giận đổ hết lên thân tộc trưởng và nhi tử của hắn, bất kỳ địa phương nào cũng có tranh đấu, thoạt nhìn gia tộc Ptolemy cũng không phải là thống nhất một khối, thành viên gia tộc tranh đoạt quyền lợi, có một số người còn muốn nhân cơ hội này biểu hiện lấy lòng Hương Ba Vương, cũng có người thấy đây là cơ hội khó có được, nương vào đó mà làm khó dễ tộc trưởng, tranh đoạt quyền lợi nhiều hơn.
Inzaghi và đám tiểu hài tử đứng sau tế đàn mang theo vẻ mỉm cười trên mặt, mắt lạnh nhìn hết thảy như là nhìn một đám hề biểu diễn, cũng không nói bất luận một câu gì.
Một lão giả khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, mặt hung ác nham hiểm đi lên tế đàn, trong tay nắm một thanh trường kiếm, ánh mắt lợi hại đảo qua mọi nơi, mang theo một cỗ khí thế không giận tự uy, nhất thời khiến tiếng ồn ào phía dưới dừng lại.
Lão giả hung ác nham hiểm này chính là tộc trưởng đương nhiệm gia tộc Ptolemy.
Hừ lạnh một tiếng, thủ đoạn lão Ptolemy run lên, không chút lưu tình một kiếm đâm xuyên qua tim nhi tử của hắn, trong tiếng kêu rên khó có thể tin của tên thiếu gia lại một cước đạp vào bụng thi thể con trai ruột của hắn, đem trường kiếm rút ra.
Toàn bộ quá trính dứt khoát vô cùng, không có một chút kéo dài.
Trên mặt lão Ptolemy cũng không có một chút vẻ bi thương, phảng phất như không phải vừa một kiếm giết chết con trai của mình là là một con gà, lãnh huyết quả quyết đến cực điểm, liếc mắt nhìn mọi người trong gia tộc, ánh mắt như đao, lạnh lùng nói:
- Nó làm hại Ôn Tuyền quan, tội ác tày trời, hôm nay ta đã giết chết nó xem như là cảnh báo, hừ, ta biết, trong gia tộc còn có người làm nhiều chuyện ác hơn nó, đợi sự tình hôm nay kết thúc ta sẽ chỉnh đốn gia tộc, hướng con dân Ôn Tuyền quan và Hương Ba Vương bệ hạ mà chủ trì một cái công đạo!
Dưới tế đàn nhất thời lặng ngắt như tờ.
Ai cũng nghe ra sát cơ trong lời nói của lão Ptolemy, nguyên bản một số người muốn mượn cơ hội này công kích lão tộc trưởng khiến hắn xuống ghế, nghĩ không ra lão cáo già này ác tâm vô tình như vậy, gọn gàng dứt khoát giết chết con trai mình, lại còn muốn nhân cơ hội này triển khai rửa sạch gia tộc… Trò chơi quyền lợi quả nhiên không có chút nhân tính nào còn sót lại.
Inzaghi mắt lạnh nhìn xong một màn này mới gọi đám người Daenerys qua đây, đem đồ vật trong nhà thoáng thu thập một chút đem lên xe ngựa, cũng lười nói chuyện với đám quý tộc mục nát này, Inzaghi mang theo đám cô nhi điều khiển xe ngựa, đoàn người trực tiếp ly khai xóm nghèo.
Lão Ptolemy thay đổi sắc mặt, quay đầu đá một cước vào thi thể trên tế đàn, lạnh lùng phân phó binh sĩ bên cạnh:
- Đem tên tai tinh này tùy tiện tìm một chỗ mai táng cho ta, hừ, vô dụng bất kham, chết rồi cũng tốt!
…
…
Ra khỏi Ôn Tuyền quan, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng nhẹ đi.
Daenerys hay là năm người Inzaghi chưa từng có được hài lòng như vậy, dọc theo đường đi giống như là chim nhỏ giãy khỏi lồng tre, líu ríu nói chuyện vui vẻ.
Trong lòng năm người Inzaghi cũng vô cùng hưng phấn.
Làn này tới chỉ vì báo thù thế nhưng thật không ngờ lại gặp được đồng bạn ngày xưa còn may mắn sống sót, đây thật là thu hoạch ngoài ý muốn.
Inzaghi chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, đột nhiên biến sắc, chợt đại hỉ, bình cảnh nhiều ngày hắn vẫn bối rối rốt cuộc cũng rục rịch, bắt đầu có dấu hiệu phá vỡ, quả nhiên y như lời sư tôn nói.