Tuy rằng không biết “Tứ Căn Thứ” Hương Ba Vương đại biểu cho cái gì, thế nhưng nghe ra thân phận của hắc kỵ sĩ trẻ tuổi này đích thật là cao thủ Hương Ba thành.
Thật là đáng chết, ngày hôm nay sự tình thương nghị với binh đoàn dong binh “Hỏa Huyết” ở chỗ này chính là liên quan đến Hương Ba Vương, không thể để người Hương Ba biết được, vì vậy phải dọn sạch hiện trường, nhưng thật không ngờ tới hết lần này tới lần khác đưa tới sự chú ý của cao thủ Hương Ba thành.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vừa nãy giao thủ đã khiến tráng hán mặt sẹo này nhìn ra hắc kỵ sĩ nhìn như tiểu hài tử trước mặt này thật ra là một cao thủ rất đáng sợ, coi như là lúc này muốn động thủ lưu hắn lại chỗ này, mười mấy người cùng ra tay thì khả năng cũng không lớn, nếu đánh nhau dẫn đến sự chú ý của các cao thủ trong thành, vậy cũng phá hủy đại sự.
Tráng hán mặt sẹo xoay người lạnh lùng nhìn thoáng qua tên dong binh cao gầy đang nằm kêu rên trên mặt đất, hừ lạnh nói:
- Câm miệng!
Nếu không phải hôm nay ngươi làm chuyện xấu cũng không chọc tới cao thủ Hương Ba thành như vậy.
Tên dong binh cao gầy bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng không dám hé một tiếng.
- Owen huynh đệ, huynh đệ kia của ta đã mất đi một bên chân, chuyện này kết thúc vậy đi, ngươi xem thế nào?
Đại sự quan trọng hơn, tráng hán mặt sẹo quyết định nhân nhượng cho khỏi phiền, nén giận tạm thời ứng phó cho qua đi.
- Đâu có đơn giản như vậy, mỗi người ở đây tự vả ba cái vào mặt cho ta!
Tráng hán mặt sẹo nghe vậy cau mày lại, sau một cái chớp mắt hít một hơi thật sâu, nhịn xuống, quay đầu lại nói:
- Các ngươi cũng nghe vị đại nhân này nói rồi, còn không tự mình động thủ? Hung hăng vả ba cái vào mặt chính mình, hướng đại nhân bồi tội!
Ba ba ba! !! !
Tiếng tát liên tiếp vang lên trên lầu hai.
Dong binh “Phong Hành Chi Mã” cũng coi như kỷ luật nghiêm minh, tráng hán mặt sẹo ra lệnh một tiếng, ai nấy đều hung hăng vả vào mặt chính mình, gương mặt nhất thời đều sưng lên, khóe môi hiện ra tia máu nhưng mắt vẫn oán độc nhìn Owen, trầm mặc vô cùng, thanh thế cũng khiến người ta sợ hãi.
Trên mặt Owen lộ ra nụ cười nhạt, đối với điều này cũng không thèm để ý chút nào, gật đầu nói:
- Tốt, chuyện ngày hôm nay bỏ đi vậy. Bất quá, nhắc nhở các ngươi một câu, Hương Ba thành không như các nơi khác, ở trong Hương Ba thành tốt nhất là đừng gây nháo sự, bằng không, sau này cũng không đơn giản như vậy đâu. Được rồi, các ngươi tiếp tục, ta đi đây!
Nói xong, Owen cũng không thèm để ý đến ánh mắt cừu hận của các dong binh, cứ vậy xoay người rời đi.
Trong mắt của tráng hán mặt sẹo lóe ra một tia tinh quang, cuối cùng cũng không nói bất luận cái gì.
- Nga, được rồi, ta thấy bộ dáng các ngươi hình như không phục, nếu như trong các ngươi có người thật sự không phục thì tới tìm ta, trong thành có bố trí kiếm đài giải quyết ân oán giữa các võ giả, ký khế ước sinh tử, đánh một trận ân cừu, không truy cứu sự tình dưới đài, hắc hắc, ta tùy thời đều hoan nghênh các ngươi đến chịu chết, hắc hắc!
Owen đã đi rồi lại đột nhiên xoay người, đưa tay làm ra động tác cắt yết hầu, hai hàng lông mày nhíu lại, ý tứ khiêu khích mười phần.
Tráng hán mặt sẹo nắm chặt tay lại, hắn biết tiểu tử trước mắt chính là cố ý làm mình tức giận, vì vậy cố chịu đựng không nói gì, nhìn thep Owen biến mất ở cửa.
- Phi! Đắc ý cáci gì, chính Hương Ba Vương còn không biết sống được mấy ngày nữa, một tên tay sai nho nhỏ, hừ, đợi Hương Ba Vương chết rồi, lão tử nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ, cho ngươi muốn sống không được chết cũng không xong!
Một tên dong binh thực lực không sai nhìn về phương hướng Owen đi, nhổ một bãi nước bọt tức giận nói.
- Câm miệng!
Nam tử mặt sẹo gầm lên:
- Nói thừa làm gì, còn ngại không đủ nhiều chuyện sao!
…
…
Owen từ cầu thang đi xuống dưới, khóe môi nhếch lên một nụ cười bí ẩn.
Hắn vừa cường thế có chút quá phận kỳ thực cũng không phải là bởi vì cuồng vọng mà là có mục đích khác.
Đích xác là đã nhìn thấu rất nhiều thứ.
Dưới sảnh lớn, đám người Inzaghi mang theo bọn trẻ ăn một bữa no nê.
Hài tử lớn lên ở xóm nghèo đâu được ăn nhưng như vậy bao giờ, từng đứa nhỏ ăn no đến bụng căng tròn ra mà vẫn còn liếm khóe miệng, tỏ vẻ vẫn thòm thèm.
Thấy Owen từ trên lầu đi xuống, Inzaghi ngẩng đầu, Owen cực kỳ bí mật gật đầu, hai người không nói thêm gì.
Lúc này Daenerys đang đứng ngồi không yên, dù sao binh đoàn dong binh “Phong Hành Chi Mã” cũng là đệ nhất binh đoàn dong binh trong vòng phương viên trăm vạn dặm, quả thực cùng cấp với các đại đế quốc, luận thế lực và độ đáng sợ xa xa vượt qua gia tộc Ptolemy ở Ôn Tuyền quan, lúc này lại chỉ để lại một mình Owen đối phó, nàng sợ Owen sẽ gặp chuyện không may, bây giờ nhìn thấy Owen không tổn hao lông tóc gì rốt cục mới yên tâm lại.
Nữ Vũ Sĩ thực là càng nhìn càng không hiểu.
Hương Ba Vương thực sự chỉ là một Quốc Vương nước phụ thuộc nho nhỏ sao? Thế nào trên thế giới này hình như không có chuyện gì có thể làm khó được hắn?
Lại qua nửa giờ, đợi bọn nhỏ đều ăn nhưng xong, không thể ăn thêm được gì nữa, Inzaghi mới mang theo bọn chúng rời khỏi tửu điếm, cũng không để ý đến đám dong binh “Phong Hành Chi Mã” trên lầu nữa, điều này làm cho tráng hán mặt sẹo âm thầm theo dõi trên lầu hai rốt cục cũng lén thở dài một hơi.
Bọn nhỏ đều lên xe ngựa, đúng lúc muốn rời đi thì thấy xa xa có một đội Vũ sĩ dáng dấp dong binh chừng hơn hai mươi người đi đến, thân thể dũng mãnh, khí thế bất phàm, trên binh khí và áo giáp có ký hiệu một đóa hỏa diễm như máu, chính là ký hiệu của binh đoàn dong binh đệ nhị trong vòng phương viên trăm vạn dặm “Hỏa Huyết”.
Để cho Inzaghi và bốn đồng bạn bên người cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là, dẫn đầu đám dong binh lại là một nữ Ma Pháp Sư thân thể đẫy đà, hai chân thon dài. Trường bào ma pháp hắc sắc cũng không thể giấu được thân thể mềm mại mê hoặc như ma quỷ của nàng, trong tay nàng nắm một pháp trượng mộc dài nửa thước, đầu vai có một tiểu ma thú dáng vẻ như con vẹt năm màu đứng, đuôi nó rất dài, dường như thác nước lưu quang năm màu lắc lư theo gió.
Nữ Ma Pháp Sư cùng đồng bạn lướt qua đám người Inzaghi.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Inzaghi cảm thấy trong lúc lướt qua, ánh mắt nữ Ma Pháp Sư diêm dúa như đóa hoa anh túc hình như dừng trên người mình, trong một cái chớp mắt rất nhanh lại quay đi.
Inzaghi như có điều suy nghĩ.
Bất quá hắn cũng không có dừng lại mà dẫn đoàn xe ngựa đi tiếp, mang theo bọn nhỏ trực tiếp rời đi.
Thân phận của Inzaghi ở trong thành cũng là cao thủ, đương nhiên có phủ đệ của mình, tuy rằng rất lâu hắn không có ở lại nhưng vẫn có người dọn dẹp định kỳ, vì vậy sau khi hắn mang bọn nhỏ tới phủ đệ rồi, chỉ cần đơn giản thu thập một phen là có thể ở lại.
Daenerys và bọn nhỏ nhìn thấy phòng lớn và hoa viên xinh đẹp trong phủ đều lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Từ nay về sau bọn họ không cần lo lắng tối ngủ đâu, ăn gì, đêm đông lạnh không ngủ được, cũng không cần lo lắng đêm đang ngủ bị chó mèo dữ ập vào tập kích, càng không cần lo lắng đang ngủ đột nhiên phòng bị gió thổi sập…Rốt cuộc bọn chúng đã có thể an tâm ngủ một giấc ngon lành.
- Ha ha, được rồi, từ nay về sau ở đây chính là nhà của các ngươi, sau nửa giờ sẽ có người tới giúp các ngươi làm hình cá nhân ma pháp, dùng để xin hộ khẩu Hương Ba thành, rất đơn giản thôi, đến lúc đó các ngươi chỉ cần phối hợp là được rồi, ta đã phân phó người hầu đi mời người đến may y phục cho các ngươi, hiện tại các ngươi nghỉ ngơi ở đây, Inzaghi ca ca có chút việc cần phải đi ra ngoài một chút.
Inzaghi thu xếp cho bọn nhỏ, vừa cười vừa nói.
- Ồ, đã biết ạ, chúng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Inzaghi ca ca nhanh đi làm việc đi!
Bọn nhỏ cực kỳ nghe lời.
Inzaghi sờ sờ đầu bọn trẻ rồi hướng Daenerys dặn dò vài vâu, lúc này mới vội vã đi ra khỏi phủ đệ của mình, bốn người Trezeguet, Owen, Cavani và Raul đã đợi ở cửa, bốn người liếc nhìn nhau, gật đầu, chia làm hai hướng, Inzaghi đi về hướng sau núi Hương Ba thành, mà bốn người Owen trở về tửu quán khi nãy.
Tới sau núi rồi, Inzaghi huýt một tiếng sáo dài, quần sơn xa xa nhảy ra một thân ảnh, chính là đại hắc cẩu cùng với đôi cánh to của mình, Inzaghi nhảy lên lưng đại hắc cẩu, hướng về phía Ngũ Kiếm Thiên Phong “Thiên Không Chi Thành” bay đi.