Hiệu quả hoàn mỹ như vậy, gia hỏa có tâm hư vinh mạnh như Tôn Phi có thể nào không đắc ý cười được chứ?
Vì vậy hắn mới không còn chút phong độ nào mà chế nhạo Giáo hoàng Hồng Sa Sensi như vậy.
- Nghĩ không ra a…thực sự là nghĩ không ra a, một cái Hương Ba thành nho nhỏ thế nhưng đem Bổn Hoàng dồn đến loại trình độ này, thực lực của các ngươi đích thật là đủ để tự ngạo!
Đến lúc này, Giáo hoàng Hồng Sa Sensi không thừa nhận cũng không được, trước tối nay chính hắn đã đánh giá Hương Ba thành rất cao, thế nhưng cuối cùng vẫn là thất bại thảm hại.
Thực lực Hương Ba thành bày ra đủ để nhảy lên trở thành một đại đế quốc cấp năm, cấp sáu chứ không phải là một nước phụ thuộc nho nhỏ.
Khó có thể tin được, thật không thể tưởng tượng nổi, không có khả năng, chấn động, nghẹn họng trân trối…
Hết thảy từ ngữ này chính là tâm tình của Giáo hoàng Hồng Sa Sensi ngay lúc này.
Sensi nhìn bao quát xuống dưới, chỉ thấy trên mặt đất là các cao thủ Hương Ba thành chiếm ưu thế tuyệt đối, dưới sự phối hợp của các ma thú trên trời, triển khai áp đảo phản công, các cao thủ cường giả Nguyệt cấp Liên minh săn rồng trong nháy mắt chết hơn phân nửa, quân lín tan rã.
Giáo hoàng Hồng Sa Sensi cũng phát hiện, không biết khi nào các bình dân xung quanh quảng trường, thế nhưng trước cuộc đại phản công đã biến mất sạch sẽ, toàn bộ Hương Ba thành lớn như vậy, ngoại trừ chiến trường ngoài ý muốn ra, dĩ nhiên không có một chút khí tức sinh mệnh nào, cũng không biết nhiều bình dân như vậy đột nhiên đều đi đến nơi nào!
Điều này hiển nhiên là trong kế hoạch an bài của Hương Ba Vương.
Trong nháy mắt này, một đạo thiểm điện xẹt qua óc của Giáo hoàng Hồng Sa Sensi, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên trắng bệch khó coi.
Bởi vì hắn minh bạch, tất cả tân tân khổ khổ chính mình bày ra đêm nay, tự cho là cực kỳ bí mật, chuẩn bị kỹ lưỡng không lọt ra chút nào, thế nhưng trên thực tế tựa hồ đã bị tên Quốc Vương trẻ tuổi này đoán được trước…Không, phải nói là thời điểm Kế Hoạch Săn Rồng còn chưa bắt đầu, Hương Ba Vương căn bản đã triệt để rõ ràng tất cả muốn phát sinh.
Ý nghĩ này trong nháy mắt lan khắp toàn thân Giáo hoàng Hồng Sa Sensi khiến hắn một trận hết hồn.
Sở dĩ hắn được Giáo hoàng Bắc vực Pura Boutini ưu ái trọng dụng, ngoại trừ thực lực mạnh mẽ ra còn bởi vì hắn giỏi mưu mẹo, làm việc cẩn thận, suy nghĩ toàn diện, là một quân sư tài ba hiếm có.
Thế nhưng lúc này đây, không chỉ ở phương diện vũ lực, phương diện mưu lược mà hắn am hiểu nhất cũng thất bại thảm hại.
Rốt cuộc Hương Ba Vương làm sao có thể biết được hết thảy?
Lẽ nào…bên trong Liên minh săn rồng có nội gián?
Trong lòng Giáo hoàng Hồng Sa Sensi mờ mịt từng đợt, trong đầu thật nhanh lóe ra thân ảnh những cao thủ trong Liên minh săn rồng, muốn tìm ra thủ phạm, nhưng mà vừa lúc đó hắn vô tình nhìn xuống chiến cuộc trên quảng trường, trong nháy mắt con ngươi đột nhiên co rút lại.
Không biết khi nào, người mà đế quốc Lyon phải dùng số tiền lớn mời tới, đã từng thề son sắt muốn giết sạch người Hương Ba thành, được xưng là binh đoàn dong binh đệ nhị sau binh đoàn dong binh “Phong Hành Chi Mã”, nhóm cao thủ binh đoàn “Hỏa Huyết” cùng với đội trưởng đeo mặt nạ kim sắc thế nhưng đã sớm tiêu thất vô tung vô ảnh, căn bản không làm ra chút chống cự nào.
Phát hiện này khiến Giáo hoàng Hồng Sa Sensi hiểu ra tất cả.
Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn. Đại thế đã mất.
Trong tiếng kêu thảm kinh hô một mảnh, Giáo hoàng Hồng Sa Sensi yên lặng ngẩng đầu nhìn Tôn Phi, oán hận nói:
- Ta còn chưa thua, chiến đấu trên mặt đất chỉ là những con kiến hôi mà thôi, chỉ cần bổn Hoàng đánh bại ngươi, hai vị trưởng lão đều đánh bại đối thủ, cục diện đêm nay vẫn là nằm trong lòng bàn tay ta!
- Đây kỳ thực cũng chính là lời ta định nói với ngươi.
Tôn Phi hơi nheo mắt lại.
Đây chính là điềm báo hắn chuẩn bị ra tay.
- Ha ha ha, tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi mới tấn chức Tôn giả Đại Nhật cấp mấy ngày đã dám khiêu chiến Bổn Hoàng, cũng được, ngày hôm nay để cho ngươi minh bạch, coi như trong lúc cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp chiến đấu cũng có sai biệt về cảnh giới và thực lực rõ ràng, tôn nghiêm của Tôn giả Đại Nhật cấp lâu năm không phải là tiểu tử hậu bối như ngươi nói khiêu chiến là có thể khiêu chiến!
Đem chiến trận trên mặt đất vứt bỏ không thèm quan tâm, hào khí của Giáo hoàng Hồng Sa Sensi trong nháy mắt tăng vọt.
Tay phải hắn vung lên ma pháp trượng như hỏa côn, đột nhiên quang hoa đại tác, phóng xuất ra khí cơ nghiêm nghị đáng sợ làm người ta kinh hãi giống như tôn phục thần linh, mang theo khí thế ngập trời tập trung vào Tôn Phi.
- Ân? Đây là Á Thần Đấu Binh?
Con ngươi Tôn Phi đột nhiên co rút, trong nháy mắt kéo khoảng cách ra.
Từ trên thân ma pháp trượng đen thùi như hỏa côn, Quốc Vương Bệ Hạ cảm nhận được từng đợt khí tức nguy hiểm đến tận xương.
- Không sai, là bảo vật trấn phái Hồng Sa giáo phái ta, Á Thần Đấu Binh “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng”, bổn Hoàng vốn cho là tối nay không cần dùng đến nó, nghĩ không ra…
Nói đến đây, Giáo hoàng Hồng Sa Sensi đem cây trượng giơ lên, thánh lực bạch ngân cực nón khuếch tán ra, đem bốn phương tám hướng soi sáng một mảnh, trên bầu trời phảng phất như có một vòng mặt trời chói chang giữa đêm.
Hưu hưu hưu hưu! !! !
Từng đạo vũ tiễn quang diễm hoa phá trường không, như bạo vũ hướng về phía Tôn Phi tập sát tới.
Tôn Phi ngưng thần tĩnh khí, không dám có chút khinh thường nào, quát lớn một tiếng “Thủy tinh tường!”, bàn tay đẩy lên không trung, một đạo bức tường thủy tinh di động hiện lên trước người hắn, đem tất cả vũ tiễn quang diễm ngăn trước người khoảng mười thước, sau đó lại lấy tốc độ cực nhanh phản chấn trở lại.
Cùng lúc đó, thân hình Sensi phía đối diện đã sớm tiêu thất.
Một cỗ kình khí sắc bén đáng sợ từ phía bên phải tập kích qua, không biết khi nào Giáo hoàng Hồng Sa Sensi đã như quỷ mị xuất hiện bên phải Tôn Phi, “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng” xé rách hư không, một trượng đánh ra đúng là dễ dàng đục lỗ trên thân Tôn Phi.
Một kích đắc thủ? !
Thế nhưng trên mặt Giáo hoàng Hồng Sa Sensi lại không có chút nào vui mừng.
Bởi vì thân thể bị đục một lỗ của Tôn Phi kia đột nhiên huyễn hóa thành hư vô.
Thì ra hắn đánh trúng chỉ là một đạo tàn ảnh do tốc độ di chuyển quá nhanh lưu lại mà thôi.
Mà Tôn Phi lúc này cũng lấy tốc độ như thiểm điện xuất hiện phía sau Sensi, một quyền đánh ra.
Rầm rầm rầm rầm! !! !!
Năng lượng phong bạo bạo liệt tràn ra không trung.
Thân hình hai đại cường giả không ngừng lóe lên, quỷ mị biến đổi phương vị, công kích thăm dò, trong nháy mắt đã qua mấy trăm lần giao thủ, hai người tạm thời ngang sức ngang tài, cũng không ai chiếm được tiện nghi nào quá lớn, sóng xung động kịch liệt xé rách hư không, tạo thành từng khe hắc sắc.
Hai bên đều rung mạnh thân hình, liên tiếp lùi về phía sau mấy bước trên hư không.
Hai tay Tôn Phi tê dại, thực lực của Sensi đích thực không phải chuyện đùa, là một đại kình địch.
Lần thứ hai đề thăng lực lượng, Quốc Vương Bệ Hạ đang muốn biến chiêu, đúng lúc này, đột nhiên một loại cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có tập kích trên đầu, Tôn Phi cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, trong lúc gấp gáp chỉ kịp thoáng lùi về phía sau mấy bước, chỉ thấy hàn quang đáng sợ chợt lóe rồi biến mất, đầu vai Tôn Phi nhất thời tiên huyết chảy ra như bão táp, trên vai xuất hiện một đạo vết thương đụng đến xương!