Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 785 - Chương 681: Toái Hồn Giả Oai

Quoc vuong van tue Full
Chương 681: Toái Hồn Giả Oai
 

Tôn Phi vừa dứt lời, sắc mặt Giáo hoàng Hồng Sa Sensi nhất thời đại biến.

Hắn vô thức cảm thụ thánh lực trong cơ thể mình, sau một cái chớp mắt nhất thời sắc mặt tái nhợt, không còn một tia huyết sắc, trải qua một phen chiến đấu với những Ác Ma, sau khi luân phiên thôi động Á Thần Đấu Binh “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng”, thánh lực trong cơ thể thế nhưng chỉ còn lại không đến hai phần ba ngày thường.

Càng nguy cơ chính là, hắn thử thu nạp nguyên tố thánh lực tự do từ không khí xung quanh thế nhưng lại phát hiện thánh lực của bản thân không được bổ sung thêm chút nào.

Loại hiện tượng này rõ ràng chính là bản thân đang ở trong Đại Nhật Dị Tượng của người khác không thể nghi ngờ.

Ở đây, đúng thật là Đại Nhật Dị Tượng của Hương Ba Vương Alexander.

Mà cái Đại Nhật Dị Tượng này vô cùng quỷ dị đáng sợ, xa xa vượt khỏi tưởng tượng bi quan nhất của Giáo hoàng Hồng Sa Sensi, e rằng chỉ có cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp đại viên mãn mới có thể lĩnh ngộ tối đa quy tắc thiên địa, đồng thời đem quy tắc lĩnh ngộ được xây dựng thành Đại Nhật Dị Tượng có sinh linh trong đó, thậm chí còn ở trong Đại Nhật Dị Tượng của người khác mở ra Đại Nhật Dị Tượng của chính mình…

Thực lực như vậy cơ bản đã hơn Đại Nhật cấp, tiếp cận với Thần Linh.

Lẽ nào Hương Ba Vương dĩ nhiên thẳng đến lúc này vẫn là giả heo ăn thịt hổ, ẩn dấu thực lực?

Trong lòng Giáo hoàng Hồng Sa Sensi đã cực kỳ kinh hãi, trên mặt miễn cưỡng duy trì trấn định, âm thầm thôi động một thân thánh lực, nắm chặt “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng”, toàn lực đề phòng, trong lòng đã âm thầm suy nghĩ làm sao để thoát thân, không còn ý nghĩ muốn đánh bại Hương Ba Vương nữa, một lòng một dạ suy nghĩ bảo mệnh, dập tắt ý chí chiến đấu.

- Đây là Đại Nhật Dị Tượng gì? Tà ác như vậy, dĩ nhiên ngươi đã rơi vào hệ vong linh, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn để ta ra ngoài, chuyện này coi như thôi, ta sẽ không nói với bất kỳ ai, việc của Angela cũng vậy, từ nay về sau Giáo đình cũng sẽ không nhúng tay hỏi đến.

Sensi co quắp khóe miệng, bất đắc dĩ nói.

Hướng Tôn Phi chịu thua đối với hắn mà nói thật sự là vô cùng nhục nhã.

Chẳng qua với tình thế hiện nay, còn mạnh miệng nữa sẽ lành ít dữ nhiều, hắn đành phải buông bỏ tôn nghiêm của một Giáo hoàng một chi nhánh giáo phái, ăn nói khép nói cầu hòa, dừng một chút, lại nói:

- Bổn Hoàng là Giáo hoàng một trong ngũ đại chi nhánh giáo phái Bắc vực, thân phận tôn quý, nếu như ngươi giết ta, giáo đình tất nhiên sẽ giận dữ, thực lực Hương Ba thành tuy mạnh nhưng dưới hậu quả như thế ngươi cũng không chịu nổi, đến lúc đó đại chiến liên miên, máu chảy thành sông, chiến hỏa khắp bầu trời, ta nghĩ đó cũng không phải là tràng diện mà Hương Ba Vương kỳ vọng đi?

Tôn Phi cười ha hả.

Ánh mắt của hắn lợi hại cực điểm, làm sao không nhìn ra lúc này Sensi đã hoàn toàn buông bỏ chiến ý.

- Là ngươi mở ra chiến cuộc trước, hôm nay lại nói ra lời như thế, muốn Bản Vương cứ thế thả ngươi rời đi, đó là điều không thể, ngươi đã chịu thua thì Bản Vương cho ngươi một cơ hội, như vậy đi, bên ngoài chiến cuộc gấp gáp, chúng ta tốc chiến tốc thắng, một chiêu định thắng bại, sau một chiêu, nếu như ngươi còn sống, như vậy Bản Vương liền mặc cho ngươi rời khỏi Đại Nhật Dị Tượng “Động Quật Tà Ác”, bằng không, đây là ý chỉ chư thần!

Tôn Phi vừa nói, tay phải vừa nắm chặt hư không, ánh sáng nhạt lóe ra, một thanh cự chuy vô cùng lớn giống như vũ khí của cự nhân thời xưa đã trong tay hắn, thân chuy tản ra khí tức dã thú đáng sợ, mặt chuy ám một tầng hồng sắc, không biết đã uống no tiên huyết của biết bao nhiêu cường giả, hoa văn thâm ảo phức tạp làm cho người ta chỉ cần liếc mắt nhìn phảng phất như toàn bộ linh hồn đều bị đánh cho nát bấy.

Chính là cự chuy chiến tranh “Immortal King’s Stone Crusher”.

Con ngươi Sensi co rút lại, lấy ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn ra được chỗ bất phàm và đáng sợ của cự chuy này, Quốc Vương trẻ tuổi trước mắt này cầm cự chuy trong tay, khí thế cuồng bạo thêm gấp mấy lần, kình phong lạnh thấu xương đập vào mặt, còn chưa làm gì đã có một cỗ khí thế khiến Sensi hít thở không thông.

Biết tối nay không có may mắn tránh khỏi, Sensi chỉ đành thôi động “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng”, quát to:

- Tốt, Bổn hoàng đón một búa của ngươi, sau một búa này, hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa!

Có Á Thần Đấu Binh trong tay, Sensi tin tưởng mình chắc chắn có thể tiếp được một đòn của Hương Ba Vương.

- Lời Bản Vương nói ra như núi, chưa từng lật lọng qua…Hãy bớt sàm ngôn đi, đón một búa của ta!

Tôn Phi chợt quát một tiếng, một thân thực lực Barbarian độ khó địa ngục nhảy tới đỉnh phong, ra tay trong nháy mắt.

Thân hình hắn lóe ra một cái, thuấn di tới trên bầu trời trước người Sensi năm thước, hai tay nắm chuôi cự chuy, thái sơn áp đỉnh đánh xuống.

Dưới cỗ lực lượng bàng bạc khó có thể hình dung, Tôn Phi và “Immortal King’s Stone Crusher” như hai hợp thành một, toàn thân đều bao phủ quang diễm kim sắc thần thánh, đầu chuy xẹt qua một đạo vòng cung quỷ dị trên hư không, trong mơ hồ thế nhưng tạo thành đầu cự long kim sắc, bám vào thân cự chuy, cự long há mồm rống guận, uy áp thần linh tràn ngập tứ phương…

Một chiêu này chính là sau khi Tôn Phi đánh bại Thủ hộ giả viễn cổ Korlic trong độ khó ác mộng thu được truyền thừa thủ hộ thần, một lần nữa lĩnh ngộ một trong những chiến kỹ mạnh nhất của Barbarian…

- “Khiêu Dược Trảm!”

Cự chuy hóa kiếm, lấy truyền thừa Thủ hộ giả viễn cổ và lực lượng độ khó địa ngục Diablo kết hợp kích vọng “Khiêu Dược Trảm”, uy lực mạnh mẽ quả thật khó có thể hình dung.

Sensi hoảng hốt.

Hắn thấy rõ ràng, dưới nghiền áp của một búa, không gian giữa mình và Hương Ba Vương như một tấm giấy vậy, chậm rãi uốn cong như tờ giấy bị chà xát, tùy thời đều có thể bị xé rách, thế nhưng cuối cùng vẫn là duy trì nguyên vẹn.

Dưới một kích này của Hương Ba Vương, hắn thậm chí có ảo giác như ngày diệt vong đến.

- Chư Thần thiên quốc, thỉnh bảo hộ đầy tớ trung thành của ngài…Thần Vương chi thuẫn, Thần Thánh chi thuẫn, Quang huy chi thuẫn, Chư thần phù hộ! !!

Một đầu tóc bạc của Sensi bay lượn, áo bào trắng trên thân phấp phới, liều mạng thôi động “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng”, hắn biết một kích này sẽ quyết định vận mệnh mình tối nay, vì vậy không chút nào keo kiệt đem toàn bộ thánh lực còn sót lại của mình đều quán thâu vào cây trượng trong tay mình.

Trong nháy mắt, từng tầng ngân sắc thánh khiết hiện quanh thân hân.

Mà “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng” đã rời khỏi tay, nở rộ ra ánh sáng ngọc lóa mắt, ngoại hình hắc sắc xấu xí thế nhưng phát sinh biến hóa, dường như dục hỏa trùng sinh, thoát đi vỏ ngoài hắc sắc, lộ ra hình thái chân chính…

Đây là một cây trượng màu bạch ngân dài chừng một thước rưỡi, to như cánh tay trẻ em, thân trượng tỏa ra ánh sáng ngọc như thủy tinh, hiện đầy từng đạo ký hiệu ngân sắc như thân rồng quấn quanh chạy dọc thân trượng, đỉnh trượng là một pho tượng thần linh nhỏ hơn hai mươi phân, người khoác thần y, tay cầm quyền trượng, hai mắt mở, nghiêm nghị không gì xâm phạm được.

Từng tầng ngân sắc bảo hộ không ngừng hiện lên, ngăn trở trước người Giáo hoàng Hồng Sa Sensi.

Sensi một hơi liên tục triệu hoán ra “Thần Vương chi thuẫn”, “Thần Thánh chi thuẫn”, “Quang huy chi thuẫn”, “Tẩy Địch chi thuẫn” cùng với “Chư thần thủ hộ chi thuẫn”, là ngũ đại chiến kỹ phòng thuẫn cực mạnh của Thần Thánh Giáo Đình.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, cự chuy mang theo khí thế vạn quân lôi đình hung hăng nện lên từng tầng tấm chắn.

Răng rắc răng rắc! !! !!

Những tiếng nghiền vỡ liên tục truyền ra.

Dưới cự chuy, đạo chiến kỹ “Thần Vương chi thuẫn” thế nhưng như một tầng thủy tinh yếu đuối, nhanh chóng vỡ vụn ra, tiếp theo chính là tầng bảo hộ thứ hai “Thần Thánh chi thuẫn”.

Răng rắc!

“Thần Thánh chi thuẫn” vỡ vụn.

Răng rắc!

“Quang huy chi thuẫn” vỡ vụn.

Răng rắc!

“Tẩy địch chi thuẫn vỡ vụn”.

Răng rắc!

“Chư thần thủ hộ chi thuẫn” vỡ vụn!

Trong nháy mắt, ngũ đại thánh quang thuẫn bị nghiền nát vỡ vụn, dưới sự vội vàng, Sensi giơ tay lên trước người tạo thành hình thái “Hắc đá ngầm chi thuẫn” thứ hai, muốn ngăn trở lực nện tử thần của cự chuy!

Đương…. !! !!

Một cỗ lực lượng không ai có thể chống đối truyền đến, trong miệng Sensi phun ra tiên huyết, hai tay trong nháy mắt bể thành bột phấn, “Hắc Tiều Thạch Chi Trượng” rời tay bay ra, cả người hắn như cơn lốc hất tung bay ra xa, hung hăng đập vào vách đá trên huyệt động, từng đợt tiếng xương gãy răng rắc truyền đến.

Bình Luận (0)
Comment