Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 789 - Chương 685: Kỵ Binh Bất Ngờ

Quoc vuong van tue Full
Chương 685: Kỵ Binh Bất Ngờ
 

Chư vị cao thủ Hương Ba thành xung quanh đều giận dữ vô cùng. Mà các sứ giả sứ đoàn đế quốc và các thế lực khác đều muốn biết rốt cục Hương Ba thành sẽ xử lý những cường giả Nguyệt cấp bị bắt giữ này như thế nào, số lượng cường giả Nguyệt cấp như vậy nếu như có thể thu dùng làm người mình, như vậy thực lực của Hương Ba thành tất nhiên sẽ tăng vọt đến một trình độ đáng sợ.

Tôn Phi cười lạnh, một chưởng tung ra.

Hưu!

Một đạo kiếm quang kim sắc chợt lóe lên rồi biến mất.

Đầu của ba tên giáo đình Denisov phóng lên cao!

Ba người Denisov đến chết cũng không thể tin được, Hương Ba Vương thế nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ngay cả một cái cớ cũng lười tìm, cứ vậy chém giết ba vị Thần Kỵ Sĩ có chút danh tiếng trong giáo khu bắc vực, tiên huyết phóng lên cao, thi thể ầm ầm ngã xuống đất.

- Ma vương giết người!

Mọi người ngồi trên khu khách nhân câm như hến, có người quá sợ hãi đến mức cả người run lên.

Hương Ba Vương ngay cả Thần Kỵ Sĩ Nguyệt cấp của Thần Thánh Giáo Đình đều dám giết như giết một con chó, còn người nào hắn không dám giết? Người như vậy, ai dám sánh cùng? Thật quá bạo lực!

Hơn mười vị cường giả Nguyệt cấp Liên minh săn rồng khác vừa nhìn nhất thời như bị rơi vào hố băng, một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng xông thẳng lên não.

Có kẻ trực tiếp quỵ ngã tại chỗ, sắc mặt trắng bệch kêu rên cầu xin tha thứ, nói:

- Bệ hạ tôn quý, Alexander Vương cao quý, thỉnh tha mạng a, chúng ta đều là bị đầu độc nên mới dám đối nghịch mới ngài, ta nguyện ý sẵn sàng góp sức cho Hương Ba thành, từ nay về sau chỉ vì Bệ hạ mà chiến đấu, thỉnh ngài tha mạng a!

Tôn Phi lắc đầu:

- Trảm!

Pires một đầu tóc ngắn bạch sắc từ bên cạnh đứng ra, cánh tay vung lên, thánh kiếm Excalibur hạ xuống, một đầu người ùng ùng đổ xuống đất.

Các cường giả Nguyệt cấp Liên minh săn rồng còn lại thấy một màn như vậy, trong lòng khẽ động đứng ra quát to:

- Hương Ba Vương, ngươi muốn giết cứ giết, ta có tôn nghiêm cường giả Nguyệt cấp, tuyệt đối sẽ không hướng địch nhân quỳ gối đầu hàng, ha ha ha, con đường võ đạo, bại chính là chết, ngày hôm nay chết dưới kiếm một cường giả chân chính, ta cũng không oán không hối!

Những lời hiên ngang này lại khiến rất nhiều người xung quanh biến sắc, đối với người này sinh ra hảo cảm, đây mới thực sự là phong phạm mà một cường giả Nguyệt cấp chân chính nên có.

Tất cả mọi người còn cho rằng Hương Ba Vương tất nhiên sẽ tha thứ cho người này, thu thập về dưới trướng mình.

Ai biết Tôn Phi vẫn là cười lạnh lắc đầu, gọn gàng linh hoạt hạ lệnh:

- Trảm!

Cánh tay Pires vung lên, thánh kiếm tái hiện, trên mặt người này lộ ra vẻ hoảng sợ vạn phần, còn chưa kịp cầu xin tha thứ đã chết tại chỗ, chết oan chết uổng.

Ánh mắt Tôn Phi đảo qua mặt hơn mười cường giả Nguyệt cấp còn lại.

Dừng một chút, Tôn Phi mang ngữ khí lạnh nhạt nói:

- Các ngươi hôm nay tới Hương Ba thành, vốn là mang tâm tư đánh cướp giết người phóng hỏa, nếu như tối nay chiến bại là Hương Ba thành, ta nghĩ các ngươi cũng tuyệt đối không bởi vì các con dân Hương Ba thành cầu xin tha thứ mà bỏ qua cho họ, bất luận một hành vi nào cũng phải trả giá thật đắt, vì vậy cũng đừng nghĩ Bản Vương tâm ngoan thủ lạt, vừa lúc mượn đầu các ngươi để nói cho những tên sài lang còn chưa từ bỏ ý định cường đạo, ai dám đụng đến Hương Ba thành ta, kết cục chính là thế này!

Lời này nói ra, các cường giả Nguyệt cấp biết tối nay không còn may mắn thoát nạn, có người chửi ầm lên, có người nói lên thân phận để uy hiếp, có người mặt xám như tro tàn, có người kêu rên cầu xin tha thứ, có người điên cuồng giãy dụa…

Thế nhưng tất cả đều không làm được gì hết/

- Trảm! !!

Lời nói gọn gàng linh hoạt của Tôn Phi vừa dứt, Pires và các Thánh Đấu Sĩ hạ đao xuống, từng khối đầu ùng ục rơi xuống đất, lổm nhổm như dưa hấu, hơn mười cường giả Nguyệt cấp không một ai may mắn tránh khỏi, toàn bộ quy thiên.

Một màn này khiến các khách nhân đều phát lạnh cả người, nhãn thần mọi người nhìn Tôn Phi và Hương Ba thành đều là sợ hãi thật sâu, từng người thầm thề trong lòng, kiếp này không bao giờ đụng đến người Hương Ba! Hương Ba Vương thật sự là quá bạo lực, quá hung hãn đáng sợ!

Rất nhanh lại có người đến đem toàn bộ thi thể đổ nghiêng ngả trên mặt đất khênh đi, vết máu trên mặt đất cũng được các Ma Pháp Sư Hương Ba thành triệu hoán ra dòng nước rửa đi sạch sẽ.

Trong lòng Tôn Phi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Một năm trước chính mình lên ngôi Quốc Vương là một hồi chiến trường gió tanh mưa máu, vương miện mình đội lên cũng thấm đẫm tiên huyết, mà ngày mình đại hôn hôm nay cũng là một hồi đại chiến núi thây biển máu…Nơi loạn thế luật rừng, muốn tự bảo vệ mình nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, các loại thuyết pháp tình người ở nơi thế giới tàn khốc băng lãnh này, căn bản là thứ bỏ đi.

Bầu không khí trên quảng trường nhất thời vắng vẻ yên tĩnh vô cùng.

Vừa lúc đó, một trận tiếng vó ngựa từ xa xa phá vỡ bầu không khí vắng vẻ.

Mọi người quay đầu nhìn lại, trên đường phố xa xa, một đại hán mặc trang phục hoàng sắc, vẻ mặt lo lắng, điên cuồng thôi động ngựa, hướng về phía quảng trường đi đến.

Trong thời khắc then chốt, trong ngoài Hương Ba thành dĩ nhiên là đặt trong tình trạng báo động cực độ, mà một con người thực lực cũng không cường đại như vậy lại có thể đi lại thông suốt trên đường phố Hương Ba thành, một đường cuồn cuộn đến quảng trường Thiên An Môn, vậy chỉ có một lời giải thích, đại hán mặc trang phục hoàng sắc này là người một nhà của Hương Ba thành.

Chỉ là nhìn biểu hiện lo lắng trên mặt đại hán kim trang kia, tất nhiên là có đại sự cực kỳ trọng yếu xảy ra.

Hương Ba Vương vừa lấy được một bàn đại thắng lưu danh sử thi, không biết hiện tại còn có thể xuất hiện bao nhiêu chuyện lớn?

Tất cả mọi người ai nấy đều vô cùng hiếu kỳ.

Đại hán kim trang này một đường liều mạng ra roi thúc ngựa, tới ngoại vi quảng trường Thiên An Môn không có một chút dấu hiện dừng lại, đúng là muốn xông thẳng đến hiện trường đại hôn của Alexander Vương.

Thành Quản môn ngoại vi vốn muốn ngăn cản, đột nhiên thấy tay đại hán vung lên một khối lệnh bài lóe ra quang mang, chính là lệnh bài đích thân Quốc Vương Bệ Hạ ban thưởng, Thành Quản môn thấy thế đều tự động lùi lại, tránh ra một đường cho đại hán đi qua, một đường đi tới trước bục.

- Khởi bẩm bệ hạ…Đế đô…Đế đô phát sinh chuyện lớn…

Đại hán kim trang cấp tốc nhảy xuống lưng ngựa, thở hồng hộc hét lớn, bước đi khập khiễng, lúc này mọi người mới phát hiện, hai bên mông và đùi của hắn máu chảy đầm đìa, hiển nhiên là do một đường thúc ngựa bay nhanh, không được nghỉ ngơi chút nào, một đường xóc này, cọ phá da thịt hai bên đùi, còn chưa nói hết câu hoàn chỉnh, chỉ kịp đưa lên một phong thư rồi trực tiếp ngất đi.

Đúng lúc này đột nhiên lại nghe thấy một tiếng rên rỉ thê thảm, chỉ thấy tuấn mã hoàng sắc mà hắn cưỡi sùi bọt mép, thoát lực té ngã trên mặt đất, tứ chi của nó mơ hồ có trận pháp phong hệ lóe ra, lúc này tứ chi cũng đã co quắp, không sống nổi nữa.

Mọi người đều biến sắc thất kinh.

Bình Luận (0)
Comment