- Piszczek tướng quân, ta đến trợ giúp ngươi một tay.
Kagawa cười lớn một tiếng, một bước bước ra, trong nháy mắt tiếp theo liền đi vào vòng chiến.
Đao thức như hồng!
Hoàng tử Kagawa gia nhập trợ giúp Piszczek thay đổi cục diện nguy cơ.
Hai người cùng chiến đấu với “Nhất Kiếm”, quân thần trong lúc phối hợp coi như là ăn ý, đao kiếm vãng lai, dần dần Kagawa biểu hiện ra so với Piszczek còn muốn điên cuồng hơn, đem chiến cục nguyên bản nghiêng về một phía một lần nữa thay đổi, dần dần cân bằng lại.
Tôn Phi nhìn rõ ràng, cục diện bắt đầu bất lợi cho “Nhất Kiếm”.
“Nhất Kiếm” tuy rằng mượn lực lượng ma tính còn sót lại của khung xương hoàng kim và thiêu đốt linh hồn lực của chính mình, tạm thời đạt được thực lực Tôn giả Đại Nhật cấp thế nhưng dù sao cũng không phải là lực lượng thật sự tu luyện mà đạt được, cũng không thuần thục, cho nên đã bị hai người Piszczek và Kagawa có thực lực nửa bước tới Tôn giả Đại Nhật cấp cầm hòa, bằng không…
Chỉ là thời gian còn lại của “Nhất Kiếm” đã không còn nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ thua.
Tôn Phi đang suy nghĩ có nên ra tay tương trợ hay không, đúng lúc này chiến cuộc trên Huyền Khả một lần nữa phát sinh biến hóa…
Còn đối diện, Kagawa đã không nhìn đến tiến công của “Nhất Kiếm” nữa, trong lúc phối hợp ăn ý với Piszczek bắt đầu chuẩn bị phản kích…
Ai biết đúng lúc này, biến hóa ngoài dự liệu xảy ra…
“Nhất Kiếm” đột nhiên ha ha cuồng tiếu, hoàn toàn không để ý tới một kiếm kinh khủng của Piszczek, kiếm thế trong tay bạo tăng, kiếm lộ bất biến, một kiếm đâm vào bộ vị nơi ngực trái của Kagawa, kiếm gỉ đã chìm sâu vào trái tim của Kagawa…
- Ngươi…
Nụ cười trên mặt Kagawa đọng lại, nhìn vết máu trước ngực mình, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc khó có thể tin được.
Phốc!
Huyết quang phụt ra.
Piszczek chém xuống một kiếm, trảm rớt cánh tay trái của “Nhất Kiếm”, thậm chí hơi kém đã xé cả nửa người, thế nhưng mọi chuyện đều là vô ích.
Tướng quân hung hãn này lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng tử đế quốc bị một kiếm xuyên thủng tim, trong nháy mắt cướp đi tất cả sinh cơ, hắn chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, phảng phất như bầu trời sụp xuống, ai có thể nghĩ đến một thổ dân lại dũng mãnh, hung ác độc địa như vậy, mặc dù chính hắn cũng thiếu chút nữa bị chém thành hai khúc cũng phải trảm rụng Kagawa…
- Không…
Piszczek phẫn nộ tru lên.
Thế nhưng một giây sau, tiếng rống giận của hắn đột nhiên líu lại.
Cúi đầu nhìn xuống, trong mắt hắn là thần sắc khó có thể tin được.
Bụng của hắn đồng dạng cũng bị cắm một thanh kiếm gỉ sét loang lổ.
Chỉ thấy “Nhất Kiếm” không biết đã rút trường kiếm trên thân Kagawa ra từ khi nào, một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực mình, mũi kiếm từ thân thể “Nhất Kiếm” chui ra đâm vào bụng Piszczek, từ sau thắt lưng lộ ra một đoạn mũi kiếm đẫm máu.
Lấy mạng đổi mạng, lưỡng bại câu thương!
- Thổ dân chết tiệt, chết đi cho ta! !!
Piszczek kinh sợ nảy ra, một chưởng kích trên lưng “Nhất Kiếm”, lực lượng khổng lồ, đem “Nhất Kiếm” trực tiếp đánh bay ra ngoài, hung hăng nện vào cột buồm chính, tiên huyết giàn giụa, mắt thấy đã không thể sống nổi.
Bản thân Piszczek bị trọng thương thế nhưng thái độ vẫn rất uy mãnh, tiến lên đem Kagawa ôm vào trong ngực, từ không gian trữ vật lấy ra một lọ Healing Potion, thất kinh hô to:
- Điện hạ, ngài thế nào? Điện hạ, ngài chống đỡ, ngàn vạn lần phải sống sót a….
- A a…Thì ra…
Kagawa há mồm phun ra một chuỗi huyết bọt, trên mặt nở nụ cười gian nan:
- Thì ra…Chiến đấu chân chính…Ôi ôi…Ách…Nếu so với…nếu so với huấn luyện…càng thêm…tàn khốc…Ta đại ý khinh thường địch…Bất quá, ha ha ha, ách…Ta thân là hoàng tử…hoàng tử đế quốc, chết trên chiến trường…Ta…Chết cũng không hối hận… Piszczek tướng quân, ngươi là tướng quân chân chính của đế quốc…Ngươi đi mau…Đi mau, ngươi nhất định phải nói cho…nói cho bệ hạ, không nên coi thường…Không nên coi thường những thổ dân này, bọn họ cũng là…cũng là võ sĩ chân chính a!
Kagawa nói đến đây, đột nhiên dùng chút lực lượng cuối cùng bóp nát khối ngọc bích giắt bên hông, một tòa truyền tống môn xuất hiện trên boong thuyền, không chờ Piszczek nói gì nữa, một quyền đánh ra đem đại hán này đánh ngã vào trong truyền tống môn, quang hoa chợt lóe, truyền tống môn biến mất khỏi boong thuyền.
Phanh!
Kagawa ngã xuống boong tàu.
Vị hoàng tử trẻ tuổi đế quốc Dortmund còn chưa kịp quật khởi, nguyên bản hắn chính là người mở ra loạn thế, thế nhưng vì đại ý nhất thời, vô cùng kiêu căng tự đại, xem thường thực lực đế quốc cấp thấp, cuối cùng vẫn là chết trên bầu trời Hương Ba thành, lưu lại tiếc nuối vô tận.
Loạn thế, chính là tàn khốc như vậy!
Bất luận đê tiện như kiến hôi hay trời sinh cao quý, bất luận ngươi là tuyệt thế thiên tài, một đời nhân kiệt, trong chiến hỏa đao quang vô tình đều bình đẳng như nhau, một khi sơ suất liền bỏ mình, vận mệnh hóa thành tro bụi.
- Ha ha ha, hai mươi chín năm luyện kiếm, một khi phạm sai lầm lớn, vô lực xoay chuyển trời đất, ta hận, ta thật hận a!
Dưới cột buồm chủ, “Nhất Kiếm” đang bị trọng thương đe dọa tới tính mạng, đến cuối cùng vẫn không nhịn được chảy nước mắt, hắn phạm phải sai lầm lớn, dẫn sói vào nhà, dẫn theo người Dortmund đem chiến hỏa đốt tới lãnh thổ quốc gia đế quốc Zenit, cuộc đời này không có cách nào chuộc tội.
Cơ hồ chỉ còn lại nửa người, thế nhưng chỗ miệng vết thương lại không có bất luận tiên huyết gì chảy ra, tinh hoa trong cơ thể hắn đã sớm bị thiêu đốt sạch sẽ, lấy kiếm gỉ làm trụ, “Nhất Kiếm” bước từng bước khó khăn đi tới mép thuyền, nhìn bao quát trời đất mênh mông, trong mắt hắn ẩn chứa mê say vô tận không muốn xa rời, nhiệt lệ cuồn cuộn chảy xuống gò má hắn, xẹt qua thân thể xích lõa.
Hắn đột nhiên xoay người nhìn về phía Tôn Phi, cười ha ha:
- Ha ha ha, Hương Ba Vương, ta hóa thành tinh thần nhìn ngươi trong loạn thế, thủ hộ Zenit, thống trị vô thượng, hùng bá thiên hạ…Còn có, cẩn thận khô lâu hoàng kim kia!
Nói xong liền thả người nhảy xuống như một con đại điểu bay lượn, vùi đầu vào màn đêm mênh mang.
Còn chưa rơi xuống được bao nhiêu, thân thể hắn đột nhiên hóa thành từng khối hồng sắc lốm đốm, tiêu thất trong màn đêm, một trận gió đêm thổi tới, “Nhất Kiếm” hóa thân thành ngàn vạn mảnh phiêu đãng trên phiến thổ địa Zenit.
Kiếm khách một đời thiên tài đã vẫn lạc.