- “Nhất Kiếm”, ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn mưu phản phải không?
Dưới cột buồm chủ, hoàng tử Kagawa được đám người vây quanh bỗng nhiên đứng dậy, giận tím mặt, lớn tiếng hô lớn.
- Đã sớm biết cái tên thổ dân đê tiện ngươi không là vật gì tốt, đúng thật là nuôi ong tay áo, giết hắn cho ta!
- Thổ dân đê tiện, không biết sống chết!
Bên người Kagawa, những thanh niên nịnh hót mang thần sắc táo bạo, từng tên nói đệm làm bộ, nhất tề lớn tiếng mắng.
- Ha ha ha, lão tử luyện kiếm hai mươi chín năm, lần rút kiếm hôm nay mới là thư sướng nhất a…Ha ha ha, một kiếm một giết, giết hết quân giặc, giết giết giết giết! !! !
“Nhất Kiếm” không chút nào để ý tới lời mắng mỏ của hoàng tử Dortmund, long hành hổ bộ, kiếm quang ánh sáng ngọc giết chóc vô tình, mỗi câu “Giết” ra khỏi miệng, trong nháy mắt đã trảm nát hơn mười binh sĩ Dortmund.
Lúc này cả người hắn hiện ra thái độ dũng mãnh, hoàn toàn không phải là diễn xuất lãnh ngạo ít lời như xưa, cỗ khí chất bá đạo tuyệt luân trong lúc vô hình đó thế nhưng mơ hồ có chút tương tự với Tôn Phi.
Trong nháy mắt, “Nhất Kiếm” đã giết tới dưới ban công cột buồm chủ.
…
…
Tôn Phi đứng sừng sững trong hư không, thở dài một tiếng.
Lấy ánh mắt của Quốc Vương Bệ Hạ tự nhiên đã sớm nhìn ra được, tình trạng của “Nhất Kiếm” đã như đèn hết dầu, chỉ miễn cưỡng duy trì hơi thở cuối cùng chống đỡ.
Mà cỗ lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát ra này, hơn phân nửa là lực lượng ma tính của khung xương hoàng kim còn sót lại, non nửa khác chính là lực lượng mà hắn thiêu đốt linh hồn và tính mạng, thế cho nên trong thời gian ngắn lại bộc phát ra được lực lượng tương đương với Tôn giả Đại Nhật cấp sơ giai.
“Nhất Kiếm” đã không để ý đến sinh mạng, bất chấp hậu quả khi thiêu đốt sinh mệnh lực, tối đa chỉ có thể duy trì được mười phút mà thôi.
Ở thời khắc cuối sinh mệnh, nam nhân chân chính như “Nhất Kiếm” cũng không có hối hận, cũng không đấm ngực giậm chân, hắn cho thấy tôn nghiêm và vinh quang của một Vũ giả chân chnhs, dùng không đến mười phút cuối cùng của sinh mệnh mình bù đắp cho sai lầm mình đã làm ra.
“Nhất Kiếm” vẫn là “Nhất Kiếm” khi xưa!
Tôn Phi đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của “Nhất Kiếm” chiếu cố vương quốc Tuyệt Luân, vì vậy “Nhất Kiếm” cũng không muốn thiếu nợ Tôn Phi một cái đại nhân tình, hắn nói muốn tặng cho Tôn Phi một lễ vật cuối cùng, chính là muốn dựa vào thực lực bản thân, chém hết người trên Huyền Khả, đem chiếc Huyền Khả này tặng cho Hương Ba thành.
Tôn Phi có thể cảm nhận được kiêu ngạo lúc này của “Nhất Kiếm”.
Đó là kiêu ngạo cuối cùng của một kiếm khách tuyệt thế!
Vì vậy Tôn Phi cũng không có ra tay trợ giúp.
…
…
- Giết!
Trong tiếng cười điên dại, “Nhất Kiếm” chợt quát một tiếng, kiếm gỉ chấn động, một luồng kiếm quang cắt hư không, đem binh sĩ Dortmund ngăn trở trước mặt chém tận giết tuyệt, thân hình chợt lóe, dường như đại điểu lăng không đánh về phía hoàng tử Kagawa, khẽ vung tay hơn mười đạo kiếm quang ánh sáng ngọc chém đến Kagawa như gió táp mưa rào.
- Cứu mạng a…
Mười mấy thanh niên nịnh hót xung quanh thấy một màn như vậy, bị dọa cho mặt không còn chút máu, hốt hoảng như chó chạy trốn né tránh, cũng không cố nịnh hót hoàng tử điện hạ nữa.
Trong nháy mắt, kiếm quang vô tình đã tập sát tới.
- Hừ! Lớn mật!
Một tiếng quát lớn, tráng hán Piszczek thân mặc áo giáp, ở thời khắc mấu chốt rốt cục ra tay, trảm kiếm to lớn trong tay hắn tạo thành một tầng kiếm mạc trước người Kagawa, tiếng đinh đinh giòn tan vang lên, đem hơn mười đạo kiếm quang toàn bộ đón chặn lại.
Tiếp được hơn mười đạo kiếm quang, hung hãn như Piszczek cũng phải biến sắc, cánh tay hắn tê tê, trảm kiếm ong ong rung động truyền đến một lực phản chấn thật lớn khiến hắn không khỏi liên tục lui lại mấy bước mới đứng vững thân hình.
Thực lực của “Nhất Kiếm” lúc này ở Tôn giả Đại Nhật cấp sơ giai, mà Piszczek vẫn mãi ở Nguyệt cấp đại viên mãn từ lâu, coi như là mượn đấu binh trảm kiếm trong tay, bất quá cũng chỉ là cường giả nửa bước tới Tôn giả Đại Nhật cấp, có thể tiếp được mấy đạo kiếm quang đã tính là phi thường giỏi.
- Bảo hộ Kagawa điện hạ!
Trong lúc nguy cấp, Piszczek không để ý đến đấu khí hỗn loạn trong cơ thể mình, trước tiên là canh giữ bảo hộ trước người Kagawa, nhất thời hơn mười thân vệ hoàng tử lăng không nhảy lên, hung hãn bổ nhào tới “Nhất Kiếm” phía trước, muốn ngăn cản sát thần này.
Tê tê tê tê! !!
Trong tiếng ha ha, kiếm quang chợt lóe, âm thanh huyết nhục bị nghiền nát liên tiếp truyền ra, một kiếm đã đem hơn mười thân vệ hoàng tử chém thành thịt nát.
Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã rơi vào trên đài dưới cột buồm chủ, kiếm quang lóe ra, hướng về phía Kagawa oanh giết.
Leng keng leng keng!
Tiếng va chạm vang lên liên tiếp, hỏa hoa văng khắp nơi.
Piszczek đem Kagawa kéo sang một bên, tách ra khỏi kiếm quang, hét lớn một tiếng:
- Người này điên rồi, hoàng tử điện hạ đi mau!
Chính hắn thì chiến đấu quên mình quơ trảm kiếm thật lớn trong tay, đem kiếm quang ẩn chứa sát ý vô tận toàn bộ đều ngăn trở lại, tạm thời ngăn chặn “Nhất Kiếm”.
- Đúng vậy, ở đây nguy hiểm, điện hạ nhanh đi đi!
- Điện hạ, hay là trước tiên chúng ta rời khỏi đây đã, đám thổ dân này đều nổi điên rồi, thân thể ngài ngàn vạn kim chi, không cần mạo hiểm a!
- Đúng, đúng, đúng, điện hạ, để chúng ta bảo vệ ngài, chúng ta nhanh mở ra truyền tống trận rút lui khỏi nơi này đi!
Mười mấy thanh niên nịnh hót lúc trước từ các nơi trốn run rẩy đi ra, sắc mặt sợ hãi vây tới bên người Kagawa, khẩn cấp kiến nghị hoàng tử điện hạ nhanh thoát đi, bộ dáng làm như quan tâm đến an nguy của hoàng tử. Kỳ thực nếu không phải chỉ có hoàng tử đế quốc mới có thể mở ra truyền tống trận, chỉ sợ đám gia hỏa này đã sớm chạy xa ngàn dặm.
Trên mặt Kagawa không có một chút hoảng loạn, thậm chí còn mỉm cười nóng lòng muốn thử, nghe đám người bên cạnh nói vậy cũng chỉ mỉm cười, nhìn mọi người chậm rãi nói:
- Nghĩ không ra các ngươi lại quan tâm bản hoàng tử như vậy, ta thật đúng là cảm động, cục diện ngày hôm nay nguy hiểm như vậy, phỏng chừng tất cả mọi người đều trốn không thoát, thế nhưng ta cũng không thể nhẫn tâm tận mắt nhìn thấy các bằng hữu tận tâm và trung thành của ta bị đám thổ dân giết chết…
- Điện hạ nhân từ!
- Ô ô ô, điện hạ đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta thật sự cảm động!
Những tên thanh niên nịnh hót nghe vậy đều nặn ra thần sắc cảm kích.
Ai biết một khắc sau, Kagawa đột nhiên biến sắc, lạnh lùng thốt lên:
- Nếu ai cũng không trốn thoát, lại không thể để cho các ngươi bị đám thổ dân đê tiện giết chết, làm bẩn vinh quang đế quốc Dortmund, vậy thì không bằng để bản điện hạ tự mình tống các ngươi đi!
Nói xong, còn chưa đợi mọi người hiểu được, chỉ thấy ánh đao lóe ra, đao ý ngang trời, huyết quang văng ra, mời mấy thanh niên trong nháy mắt bị chém thành hai đoạn, chết oan chết uổng.
Sắc mặt Kagawa lạnh thấu xương, khí thế tăng vọt, trường đao trong tay mang theo hàn khí, trở tay cởi áo choàng trên cổ xuống, áo choàng hoàng sắc bay ra theo gió, hắn nhấc chân đem tiên huyết trên trường đao cọ xuống, nhìn đám thi thể đầy đất, lạnh lùng cười nói:
- Một đám chó ngu xuẩn không để ý đến chủ nhân, còn nuôi các ngươi làm gì?
Một đạo khinh khinh phiêu phiêu chém giết hơn mười người, toàn bộ đều là đứt ngang người, hoàng tử Kagawa đế quốc Dortmund thế nhưng cũng là một cường giả hiếm thấy.