Nhìn diện mạo quen thuộc khi xưa, trong khoảng thời gian ngắn Tôn Phi cũng không biết nên nói gì cho phải.
- Một bước trượt chân thành thiên cổ hận…
Trên mặt “Nhất Kiếm” lộ ra thần sắc vô cùng hối hận, mặc kệ là nửa năm trước là một kiếm khách tuyệt thế cao ngạo hay là một tướng quân kiêu ngạo ương ngạnh, Tôn Phi chưa từng thấy vẻ mặt này của “Nhất Kiếm” bao giờ, dừng một chút, “Nhất Kiếm” mang vẻ mặt khổ sáp cười cười, hỏi:
- Hương Ba Vương, ngươi bây giờ không phải là nên giết ta đi sao?
Tôn Phi trầm mặc chốc lát, hỏi:
- Những hành vi phản quốc này, rốt cuộc là do tự ngươi muốn làm hay là bởi vì bị khung xương hoàng kim kia điều khiển mới…
- Có gì khác nhau sao?
“Nhất Kiếm” ngẩng đầu nhìn bầu trời, khổ sáp cười, vô cùng cô đơn nói:
- Hôm nay toàn bộ đế đô đều đã biết, thời đại loạn chiến đế quốc bộc phát, mà “Nhất Kiếm” ta đã là phản đồ lớn nhất đế quốc, dẫn theo liên quân đế quốc Dortmund và Lyon, một đêm nghiền nát ngàn dặm non sông đế quốc, đánh tới Saint Petersburg, đây chính là sự thực, trên văn điệp báo cáo cho đế quốc quân bộ, coi như là mang sự tình về khung xương hoàng kim nói ra, ngươi cảm thấy sẽ có người tin tưởng sao?
Lông mày Tôn Phi giãn ra, chậm rãi gật đầu nói:
- Ta sẽ tin tưởng.
“Nhất Kiếm” giật mình, nhìn Tôn Phi, trên mặt lộ ra một tia trấn an và thần sắc nhẹ nhàng, cả người đột nhiên buông lỏng xuống.
- Không nghĩ tới người cuối cùng tín nhiệm ta, cư nhiên chính là Hương Ba Vương ngươi…Ta thật sự hối hận, không bên ham lực lượng mà làm ra khế ước với khung xương hoàng kim thần bí kia, dùng linh hồn chính mình để đổi lấy lực lượng cường đại!
- …Ngươi biết không, ta tuy rằng theo đại hoàng tử tiến về chiến khu phía nam nhưng vẫn luôn chú ý tin tức của ngươi, đương nhiên ta biết ngươi tấn cấp cường giả Nguyệt cấp, tốc độ gia tăng thực lực của ngươi thật sự làm ta nghẹn họng trân trối, mà ta vẫn như cũ rơi vào bình cảnh không thể đột phá, cái loại cảm giác này quả thực so với chết ta còn khó chịu hơn…
- …Từ lúc ta có thể cầm kiếm gõ bắt đầu luyện kiếm, trong lúc những đứa trẻ khác chơi đùa làm nũng với cha mẹ thì ta đang ngày đêm luyện tập, từ nhỏ đến lớn, bồi bạn với ta cũng chỉ có kiếm, nguyên bản cho rằng ta có thể giống như Yashin đại đế vậy, không hề ngượng ngùng nói ra câu ““Nhất Kiếm” nhất sinh, không thua với người”, trên thực tế, trong một thời gian dài, ở trong đám cao thủ đồng lứa, quả thực ta có thể nói ra những lời này, thế nhưng thẳng đến hơn một năm trước, trong lúc luyện tập võ nghệ tác chiến đế quốc gặp ngươi… Huy hoàng của ta, kể từ đó là kết thúc!
Hai tay “Nhất Kiếm” không ngừng có máu chảy ra, nhiễm đỏ cả chiến giáp hoa lệ trên thân thế nhưng hắn vẫn như không nhận ra.
Tôn Phi nhìn hắn, nói;
- Kỳ thực lần đầu tiên ta gặp ngươi cũng không phải là lúc luyện tập võ nghệ tác chiến đế quốc, thời gian còn sớm hơn một chút.
- Nga?
- Một năm trước, lúc đại điển Quốc Vương Hương Ba thành, ngươi đã cùng trưởng công chúa điện hạ Natasha đến, khi đó chúng ta đã gặp mặt.
- Không sai, ta lúc đó xác thực đã đến Hương Ba thành một lần, thực sự là châm chọc a, khi đó ngươi ở trong mắt ta căn bản không đáng nhắc đến, thế cho nên lúc đó căn bản cũng không chú ý đến ngươi, đối với ngươi cũng không có một chút ấn tượng nào, nghĩ không ra nửa năm sau ngươi liền trở thành bóng ma lớn nhất khiến ta mãi ở trong bình cảnh…
Nói đến đây, vẻ khổ sở trên mặt “Nhất Kiếm” càng thêm rõ ràng.
Dừng một chút, hắn lại lẩm bẩm nói:
- Tin tức nửa năm nay truyền đến khiến ta hiểu rõ, coi như là ta ngày đêm tập luyện không ngừng nghỉ, coi như tất cả thời gian sinh mệnh của ta dùng để tu luyện kiếm thuật cũng không cách nào đuổi theo bước chân của ngươi được, nếu đã không cách nào đuổi theo, trái lại ngay cả bóng lưng cũng không nhìn thấy, ngay lúc ta tuyệt vọng thì gặp khung xương hoàng kim đáng sợ kia, đối mặt với mê hoặc lực lượng, ta đã làm ra quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời này…Chuyện xảy ra mấy ngày nay, ta biết, cũng hiểu, thế nhưng ta có được lực lượng khổng lồ nhưng lại không cách nào khống chế được hành vi của mình, một sai lầm đã không còn cách nào vãn hồi được nữa!
Tôn Phi thở dài một tiếng, nghe “Nhất Kiếm” nói xong cũng không biết nên nói gì.
Thiên tài võ đạo đế quốc ngày xưa, hôm nay lại rơi vào bộ dạng như vậy, chỉ có thể than thở vận mệnh vô tình, tạo hóa trêu ngươi.
- Hương Ba Vương, mệnh ta không thể lâu dài, trước khi chết có thể nhờ ngươi một việc hay không?
“Nhất Kiếm” trầm mặc chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu, trong mâu quang lóe ra thần sắc kỳ dị.
- Chuyện gì?
- Sai lầm của ta dĩ nhiên là đáng chết vạn lần, thế nhưng liên lụy nước phụ thuộc “Tuyết Luân” của ta, trong lòng ta thật sự là…Hy vọng ngươi nghĩ đến “Nhất Kiếm” đã từng vì đế quốc chinh chiến, có thể vì nước phụ thuộc “Tuyết Luân” mà bảo hộ một, hai tia huyết mạch!
Nước phụ thuộc Tuyết Luân là quốc gia xuất thân của “Nhất Kiếm”.
Lần này tin tức “Nhất Kiếm” phản quốc truyền đi, chắc chắn sẽ bị ngàn vạn con dân đế quốc phỉ nhổ thống hận, chỉ cần đế quốc Zenit còn có cơ hội, nước phụ thuộc Tuyết Luân tất nhiên sẽ bị hoàng thất đế quốc trực tiếp nghiền nát, trong lúc sinh mệnh sắp cạn, “Nhất Kiếm” vẫn lo lắng cho vương thất Tuyết Luân, vì vậy ủy thác cho Tôn Phi.
- Được!
Tôn Phi không chút do dự, nghiêm túc gật đầu.
- Ha ha ha, tốt, một lời của Hương Ba thành, giá trị ngàn vàng, ta cho dù chết cũng yên tâm!
“Nhất Kiếm” nghe vậy, trong lúc tâm tình bất chợt tăng vọt cười lên ha hả, trong tiếng cười mang theo ý giải thoát.
Cũng trong nháy mắt này, nguyên bản khí tức của hắn vô cùng yếu ớt, trân thân hắn nhất thời hiện ra một cỗ lực lượng bất khả tư nghị.
Một cỗ ma khí ám hồng sắc trong nháy mắt lượn lờ quanh thân hắn, chỉ nghe tiếng răng rắc liên tiếp truyền ra, chỗ hai cánh tay hắn huyết nhục bắt đầu nhúc nhích, từng khối thịt kéo dài sinh trưởng, cốt đầu trắng như tuyết.
Ngắn ngủi trong chớp mắt, chỗ vết thương hai cánh tay hắn thế nhưng một lần nữa sinh dài ra.
Một chiêu tiện tay, thanh kiếm loang lổ dưới đất hóa thành một đạo lưu tinh bay đến tay hắn, hắn nhẹ nhàng bấm tay, tiếng kiếm minh ong ong vang vạng hư không, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ giống như tìm được trân bảo gì.
Sau đó cả người hắn chấn động, một cỗ lực lượng bàng bạc tuôn ra, áo giáp ma pháp và y phục tơ lụa trên thân trong nháy mắt hóa thành bột phấn phiêu tán trong không trung.
Lúc này “Nhất Kiếm” toàn thân cao thấp đều xích lõa, lộ ra cơ thể tinh tráng.
- Áo không đủ che thân là sỉ nhục, thế nhưng mặc áo giáp của địch nhân càng là sỉ nhục hơn, ta đã mắc phải sai lầm lớn, thế nào còn không biết liêm sỉ khoác áo giáp của địch nhân để chiến đấu? Ha ha ha, người xích lõa, hay cho một người xích lõa, lão tử sinh ra trong thiên địa, xích lõa đến, xích lõa đi…
Trong tiếng cười lớn, trên thân “Nhất Kiếm” hiện ra một cỗ hào khí mà Tôn Phi chưa từng thấy, thân hình chợt lóe, hướng về phía đại hạm Huyền Khả nhào tới.
- Hương Ba Vương, để ta vì ngươi lưu lại một lễ vật cuối cùng.
Trong tiếng cười ha ha, kiếm quang chợt lóe, chuôi kiếm gỉ sét trong tay “Nhất Kiếm” đột nhiên nở rộ quang huy sáng quắc, giống như xé rách trang giấy, mở ra vòng bảo hộ lam sắc quanh Huyền Khả.
- Giết!
Chợt quát một tiếng, kiếm quang của “Nhất Kiếm” như bão táp, xuất thủ không chút lưu tình.