Thế nhưng…
Đương! !! !
Lại là một tiếng nổ vang đủ để san bằng núi cao.
Một cỗ lực phản chấn từ cự chuy chiến tranh truyền đến tay Tôn Phi, thế nhưng làm cho Quốc Vương Bệ Hạ thiếu chút nữa không cầm được “Immortal King’s Stone Crusher”, phảng phất như một búa vừa rồi không phải đập vào hai nắm đấm mà là đập vào một tòa núi cương thiết, nơi cự chuy và nắm tay đụng vào nhau bắn ra từng đạo hỏa tinh gai mắt.
Thật sự quá kỳ quái!
Coi như là cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp cũng tuyệt đối không thể dùng huyết nhục thân thể đón một kích của “Immortal King’s Stone Crusher”, sao có thể có tình huống như vậy?
Tâm trạng Tôn Phi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy “Nhất Kiếm” phía đối diện đã triệt để đánh mất thần trí, một đôi nắm tay đích thực là huyết nhục lờ mờ, huyết nhục đã hóa thành bột mịn lộ ra xương cốt, nhưng lại cũng không phải là vẻ tuyết trắng như nhân loại bình thường, ngược lại là ánh vàng rực hoàng kim lóe ra quang thải khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật.
Rất hiển nhiên, chính cốt đầu kim sắc này đã chặn một kích của “Immortal King’s Stone Crusher”.
Tôn Phi chú ý tới từng sợi vụ khí ám hồng sắc chính là từ nơi cốt đầu hoàng kim này chảy ra, tràn ngập toàn thân “Nhất Kiếm”.
- Cốt đầu hoàng kim…
Một đạo thiểm điện xẹt qua trong đầu Tôn Phi, trong nháy mắt đã hiểu mọi chuyện.
Thực lực của “Nhất Kiếm” đề thăng lớn như vậy, quả nhiên là có kỳ quái, chính là do tác động của cốt đầu hoàng kim tác quái.
Hơn nữa, một chút cốt đầu lộ ra khiến cho Tôn Phi có cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như khung xương bị đóng đinh trên mặt đất trong không gian sơn phúc dưới Tế Đàn Thần Ma trong “Thiên Không Chi Thành”.
- Lúc trước có một loại ảo giác như bộ khung xương hoàng kim đó như có sinh mệnh, còn chưa chết hẳn, sau khi rút nửa đoạn thạch trụ thần bí trên người nó ra, thừa dịp “Tế Đàn Thần Ma” tinh lọc “Thế Giới Chi Thạch” liền biến mất, phảng phất như bỏ chạy vậy, lẽ nào…Lẽ nào “Nhất Kiếm” dĩ nhiên bị bộ khung xương hoàng kim đó bám vào người? Thế nhưng cũng không đúng a, khung xương đó nếu so với “Nhất Kiếm” thì to lớn hơn rất nhiều…
Trong chớp mắt, rất nhiều nghi vấn lóe ra trong đầu Tôn Phi.
Cũng trong nháy mắt này…
- Ôi ôi ôi ôi….
“Nhất Kiếm” lại như dã thú, liếm môi tru lên, điên cuồng vọt tới, khung xương lõa lồ linh hoạt đến cực điểm, nắm thành quả đấm mang theo lực lượng cấm kỵ, một quyền đập ra mang theo từng đạo vụ khí ám hồng sắc, giống như là máu khô chảy xuôi, trong đó ẩn chứa lực lượng tinh thần ba động cực kỳ đáng sợ, tràn đầy căm hận và khí tức hủy diệt bạo ngược.
Trong đôi mắt Tôn Phi nổ ra thần quang.
Đương đương đương đương! !! !
Tiếng va chạm liên tiếp vang lên làm người ta sợ hãi.
Huyết nhục trên hai cánh tay của “Nhất Kiếm” bị lực phản chấn trực tiếp chấn thành bột mịn, toàn bộ dưới vai đều tiêu tán, lộ ra cốt đầu hoàng kim trong huyết nhục, quang huy kim sắc ma tính lóe ra, không ngừng có vụ khí màu máu tràn ra, đôi cánh tay cốt đầu hoàng kim quả thực không thể phá vỡ, chính diện ngạnh kháng với “Immortal King’s Stone Crusher” không có một chút nào rơi vào thế hạ phong, chỉ có hỏa tinh bắn văng ra khắp nơi, tiếng bạo hưởng không ngừng vang lên.
- Chỉ sợ “Nhất Kiếm” thực sự đã sớm chết đi, khung xương hoàng kim này thế nhưng giống như có trí tuệ của chính mình, chiếm cứ thân thể của “Nhất Kiếm”, mục đích của nó rốt cuộc là cái gì? Vì sao muốn dẫn đế quốc Dortmund nghìn dặm xa xôi đến Hương Ba thành ta?
Tôn Phi nghĩ tới đây, trong lòng cũng không còn chút ý lưu tình nào nữa, huy động cự chuy chiến tranh trong tay, lực lượng Dã Nhân độ khó địa ngục vận hành đến đỉnh phong, một búa đem đối thủ chấn bay ra ngoài trăm thước, tay trái tìm tòi trong hư không, một quyển trục cổ xưa tang thương đã ở trong tay hắn, hắn đưa tay rung lên, triển khai quyển trục, một cỗ khí tức sinh mệnh Thần Phù văn từ trong quyển trục bay ra ngoài, bao phủ toàn thân Tôn Phi.
Trong nháy mắt tiếp theo, thực lực của Tôn Phi đột nhiên tăng vọt, lần thứ hai kéo lên một bậc.
Quyển trục tràn đầy khí tức sinh mệnh cổ xưa này chính là sau khi Tôn Phi hoàn thành nhiệm vụ trong thế giới Diablo được thưởng, có thể tăng thêm 15% thuộc tính, trong tay Tôn Phi tổng cộng có hai quyển trục như vậy, vẫn chưa từng sử dụng, ở thời khắc mấu chốt này rốt cục phát huy công dụng, thực lực tăng vọt trong nháy mắt.
Lần thứ hai giao thủ, Tôn Phi triệt để áp chế đối thủ.
“Immortal King’s Stone Crusher” mang theo lực lượng đáng sợ, mỗi một lần huy động đều có ánh sáng ngân sắc lưu chuyển trên thân, phệ hồn đoạt phách, va chạm với cốt đầu hoàng sắc của “Nhất Kiếm”, rốt cuộc mặt ngoài cốt đầu đã xuất hiện từng đạo khe nứt rất nhỏ.
Theo lực lượng của Tôn Phi không ngừng đề thăng, đối thủ rốt cuộc khó có thể chống đỡ, rung động kịch liệt khiến khung xương trong cơ thể “Nhất Kiếm” mơ hồ có xu thể bị chấn ra khỏi nhục thể, triệt để nằm ở thế hạ phong, bị động chịu đòn, không có sức đánh trả.
- Không…Đây là lực lượng Thần Linh, một phàm nhân tại sao có thể nắm giữ lực lượng chư thần?
Một cỗ tinh thần lực ẩn chứa sự phẫn nộ kịch liệt từ trong khung xương hoàng kim bộc phát ra, giống như thủy triều lan ra bốn phương tám hướng, Tôn Phi đứng mũi chịu sào bị bao phủ trong đó, nhìn ra được ý tứ ẩn chứa trong cỗ tinh thần lực này.
Đương! !!
Một búa cuối cùng, lưu quang kim sắc bị chấn ra khỏi nhục thể của “Nhất Kiếm”.
Đúng như Tôn Phi đoán trước, chính là khung xương hoàng kim bị đóng đinh trên mặt đất dưới Tế Đàn Thần Ma, giống nhau như đúc.
Khác biệt duy nhất chính là đoạn xương cốt bị thạch trụ thần bí xuyên thủng nghiền nát đã khôi phục lại như lúc ban đầu, biến thành bộ xương hoàn chỉnh rực rỡ ánh vàng, hắc động nơi hai mắt khô lau lóe ra quang diễm ám hồng sắc, giống như đoàn lửa rừng rực ý chí báo thú, tràn đầy khí tức bạo ngược và hủy diệt.
“Hai mắt” hắn vững vàng nhìn Tôn Phi, sau một khắc không chút nào làm lỡ, dùng “hai tay” chồng chất vết thương tùy ý xé một khe nứt trong hư không, một đầu đâm vào trong không gian cái khe, biến mất không thấy.
Tôn Phi đuổi không kịp, một cỗ lực lượng hoàng kim sắc nhu hòa tuôn ra, đem thân thể “Nhất Kiếm” phía dưới nâng lên.
Điều khiến Tôn Phi bất ngờ chính là, “Nhất Kiếm” thế nhưng còn chưa chết, hắn vẫn còn sống.
Lúc này “Nhất Kiếm” rốt cục đã khôi phục diện mục nhân loại, tuy rằng khí tức yếu ớt thế nhưng lấy lại được khí tức cao ngạo, phong thái lỗi lạc khi trước, trong nháy mắt này hắn chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt “Nhất Kiếm” khôi phục lại thần sắc đạm mạc lạnh thấu xương khi xưa, giống như làn nước lạnh trong suốt.