Tráng hán này ánh mắt như đao, thần thái nghiêm khắc đảo qua mấy gia hỏa nịnh nọt, lớn tiếng khiển trách:
- Mấy tên phế vật các ngươi, biết cái gì? “Nhất Kiếm” và thổ dân trước mắt này đều là cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp, một ngón tay có có thể cho các ngươi chết vạn lần, đế quốc Dortmund chúng ta dùng võ lập quốc, tôn trọng võ đạo, những thổ dân này tuy rằng xuất thân đê tiện thế nhưng vũ dũng nhanh nhẹn dũng mãnh, không biết gấp bao nhiêu lần đám người các ngươi? Mỗi tên đều cút qua một bên cho ta, không được vọng ngôn mê hoặc điện hạ!
Bị tráng hán thiết giáp lưng hùm vai gấu quở mắng một trận, trên mặt những tên thanh niên đều hiện ra phẫn nộ và oán độc, thế nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hiển nhiên là cực kỳ kiêng kỵ người này, không dám chống lại.
- Ha ha ha, Piszczek tướng quân, không cần tức giận a, một đám thổ dân đê tiện, mặc kệ thực lực cường thịnh thế nào cũng chỉ là thổ dân mà thôi, huyết mạch đê tiện, nhất định chính là nô lệ như những con kiến hôi, lẽ nào bọn họ còn có thể lật trời? Hôm nay đại quân đế quốc tiếp cận, đánh hạ đế đô Zenit cũng chỉ là chuyện đơn giản như hô hấp mà thôi, một nước phụ thuộc nho nhỏ, coi như là có một thổ dân cường hãn thì có thể thế nào, giống như “Nhất Kiếm”, còn không phải là vẫn phải ngoan ngoãn cho ta lợi dụng sao? Ngươi a, tính tình vẫn còn quá táo bạo.
Tráng hán này gầm lên một tiếng, hiển nhiên là tâm tình quấy rầy, thế nhưng ngoài dự đoán của mọi người, hoàng tử Kagawa vẫn chưa phẫn nộ mà là vòng tay chỉ điểm, thu hồi tâm tình vui đùa.
Trong nháy mắt này, trên mặt bỉ ổi của hắn hiện lên một tia biểu tình như đã định liệu trước, trong mơ hồ thế nhưng có một loại khí thế tất cả đều nắm trong tay khiến người ta sợ hãi.
Dừng một chút, Kagawa nâng cằm lên, không nhịn được lại nói:
- Được rồi, đều im lặng đi, mọi người tỉ mỉ nhìn “biểu diễn” trước mắt đi, tướng quân Piszcek không phải là đình trệ ở Nguyệt cấp đại viên mãn nửa năm rồi sao, nói không chừng có thể từ trong một trận chiến này thu được cơ hội đột phá a! Đợi hai đầu dã thú này đánh đến lưỡng bại câu thương thì chúng ta bắt giữ bọn họ khảo vấn một phen, trong kho vũ khí đế quốc lại có thêm hai bí tịch đấu khí cấp bậc Tôn giả Đại Nhật cấp!
Tráng hán này ngơ ngẩn, trên mặt thô kệch lộ ra một tia vui mừng.
Tráng hán chậm rãi gật đầu, chăm chú nhìn theo:
- Ân, chỉ cần điện hạ ngài không bị đám phế vật không nghề nghiệp học vấn kia đầu độc, đó mới là tốt nhất, Piszczek thề sống chết thuần phục điện hạ!
Nói xong, đúng thật là hắn chăm chú nhìn đại chiến giữa Tôn Phi và “Nhất Kiếm”, trong đôi mắt hắn dần dần hiện ra vẻ say mê, đối với bất luận một Vũ giả dưới Tôn giả Đại Nhật cấp nào mà nói, gặp được trận đại chiến này chính là kỳ ngộ ngàn năm khó gặp.
- Một dám thổ dân điên tiện mà thôi, so với dã thú còn không bằng a…Ân, chơi đùa với những dã thú đê tiện này giải sầu một chút cũng tốt!
Kagawa ngồi trên ghế dựa hoàng sắc, nhìn trận chiến chán đến cau mày, cũng không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt đột nhiên chú ý đến các binh sĩ trên boong tàu Huyền Khả đang vây khốn hai người Robben và lão Arjen, nhìn quang mang ngân sắc lóe ra từ “Loạn Thế Vương Tọa”, đột nhiên ý thức được cái gì, mâu quang dần dần phát sáng lên.
…
…
Trong hư không, hỏa tinh văng khắp nơi.
Một thân lực lượng của Tôn Phi lên tới đỉnh phong, quang diễm kim sắc dường như thủy triều tràn ra, quả thực dường như một mặt trời kim sắc trên bầu trời, mà cự chuy chiến tranh trong tay ngày càng sáng, mơ hồ có xu thế thoát ra một cỗ lực lượng dã tính tang thương thâm thúy, phối hợp với lực lượng Dã Nhân độ khó địa ngục của Tôn Phi, phảng phất giống như Chiến Thần lâm trần, không gì ngăn trở được.
Đương đương đương đương! !! !
Dưới luân phiên va chạm cứng đối cứng kinh khủng, thắng bại sắp được công bố.
Chuôi đại kiếm đấu binh cao giai trong tay “Nhất Kiếm” đã khó có thể chống lại “Immortal King’s Stone Crusher”, thân kiếm nguyên bản tỏa ra quang hoa lúc này trở nên gồ ghề, không còn kiếm phong giống như một thanh kiếm thô ráp, đồng thời hiện đầy khe nứt bạc, tùy thời đều có nguy cơ bị nghiền nát.
- Ôi ôi ôi ôi…Ôi ôi…!
Hai tròng mắt “Nhất Kiếm” đã hoàn toàn đỏ đậm, mất đi cảm xúc nhân loại, trở nên băng lãnh vô tình, giống như là dã thú không có trí tuệ, trong cổ họng phát ra từng đợt tiếng gào thét trầm thấp, hoàn toàn rơi vào điên cuồng.
Mà vụ khí ám hồng sắc trên thân hắn ngày càng nồng nặc, đem cả người hắn bao phủ trong đó, thân hình lờ mờ, chỉ có đôi mắt đỏ đậm còn nhìn rõ, giống như Ma Thần, dị thường đáng sợ.
Cỗ vụ khí ám hồng sắc này có một loại ma tính đáng sợ, nhiễu loạn làm bẩn lực lượng linh hồn đối phương.
Thế nhưng hết thảy đều không có một chút tác dụng nào đối với Q.
Phải biết rằng Tôn Phi ở trong thế giới Diablo thường xuyên gặp vô cùng vô tận Ác Ma lớn nhỏ, còn có mấy ma vương lớn nhỏ như nữ tu sĩ Andariel bị sa đọa, cũng từng đối mặt với tam đại Ma Thần địa ngục như Baal, Mephisto, còn dạng Ác Ma lực lượng nào chưa đối đầu qua?
Có thể nói không chút khoa trương, Tôn Phi hôm nay đã sớm đối kháng với lực lượng tà ác nhất, ở phương diện đối kháng với lực lượng hắc ám chắc chắn là số một, mà cỗ vụ khí ám hồng sắc trước mắt này tuy rằng ẩn chứa ma lực đáng sợ thế nhưng đối với Tôn Phi mà nói, hoàn toàn không đáng nhìn.
Một thân quang diễm kim sắc vương giả lượn lờ, đem vụ khí ám hồng sắc ngăn cách, căn bản không cách nào đến gần Tôn Phi trong vòng mười thước.
Đây là một loại khắc chế thiên tính.
Đương! !!
Một tiếng nổ vang như sấm, vài tòa cô phong xa xa trực tiếp bị đạo sóng âm đáng sợ chấn vỡ, nước sông Tổ Lệ phía dưới nhất thời bị chấn làm nổi lên từng đạo cột nước thật lớn.
Huyền Khả và Hương Ba thành phía dưới, nếu không phải là có vòng bảo hộ ma pháp, chỉ sợ lúc này đã biến thành tro bụi.
Trên Huyền Khả, Kagawa luôn mang thần sắc đạm nhiên, trong nháy mắt này cũng hơi biến sắc, tráng hán Piszczek bên cạnh hắn nhìn như si như say, còn những kẻ nịnh hót phù phiếm đã sớm run rẩy mặt không còn chút máu.
Trong màn đêm đen nhánh, lại là một tiếng bạo hưởng vang lên, sau đó một mảnh ánh sáng ngọc tản ra như một chùm lưu tinh, chiếu sáng bầu trời đêm.
Lần này, chuôi đấu binh cao giai trong tay “Nhất Kiếm” cũng không chịu được cự lực đáng sợ ẩn chứa trong cự chuy chiến tranh nữa, sau lần va chạm, rên rỉ một tiếng rồi nổ bể ra, hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ, thanh đấu binh cao giai cứ vậy triệt để biến mất.
Trong miệng “Nhất Kiếm” liên tục phát ra tiếng ôi ôi như dã thú tru lên, lại không có một chút kinh hãi hay dự định né tránh, nổi giận gầm lên một tiếng, huy động nắm tay, đem tay làm vũ khí, nhanh nhẹn dũng mãnh mười phần đón cự chuy chiến tranh của Tôn Phi đập qua.
Tôn Phi mặt không đổi sắc, cũng không lưu tình, cự chuy chiến tranh mang theo lực lượng thiên quân vạn mã đập tới.