Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 819 - Chương 715: Gậy Ông Đập Lưng Ông

Quoc vuong van tue Full
Chương 715: Gậy Ông Đập Lưng Ông
 

Trên chiến trường tiếng gió thổi vù vù, nguyên bản lúc này có hơi vắng vẻ, bởi vậy binh sĩ trên tường thành cao giọng tức giận quát mắng cũng không cần phí nhiều sức, âm thanh nhất thời truyền đến tai hầu hết mọi người.

Cao thủ chiến trong loạn chiến đế quốc đều là một đôi cường giả quyết đấu, cũng có đôi lúc sẽ là đoàn đội chiến quy mô nhỏ từ ba đến năm người.

Tràng diện như trước mắt, năm người vây công một người là phi thường hiếm thấy, trong mắt Vũ giả chân chính trên đại lục Azeroth, lấy nhiều khi ít chính là hành vị phá hủy vinh quang vũ giả, bị mọi người khinh thường.

Tiếng chửi mắng trên tường thành Saint Petersburg nhất thời truyền ra một mảnh.

Trong bầu trời, năm cường giả Nguyệt cấp đế quốc Lyon có tuổi tác khác nhau, bốn nam một nữ, nam nhân cầm đầu râu quai nón, vóc người khôi ngô, bên người là hai nam tử gầy gò có tướng mạo rất giống nhau, chỉ là một người tóc ngắn một người tóc dài, nam nhân còn lại có thân hình mập mạp, trên thân không chút sát khí, cũng coi như là tiểu quý tộc có chút phúc hậu, nữ nhân cuối cùng dung mạo cũng coi như là tú lệ, nhìn bề ngoài có vẻ chỉ chừng hai mươi tuổi, sắc mặt băng lãnh, như là một tòa băng sơn làm người ta chùn bước.

Nghe trận tiếng quát mắng như vậy, sắc mặt năm người đều là vô hỉ vô bi, không có một chút thần sắc khó xử nào.

Đúng lúc này, xa xa đại quân Lyon truyền đến một đạo âm thanh vang dội, mang theo ngạo khí thần linh từ trên cao nhìn xuống đám phàm nhân…

- Ha ha ha, nực cười, lẽ nào trong lịch sử cao thủ chiến trên đại lục không cho phép đoàn đội chiến sao? Cho các ngươi mười giây, cho người Zenit các ngươi phái ra thêm bốn cường giả Nguyệt cấp, tiếp theo chính là năm đối năm, đoàn đội chiến!

Tiếng nói vừa dứt, tiếng mắng chửi của binh lính Zenit nhất thời lắng xuống.

Mà bọn lính Lyon nguyên bản có chút xấu hổ vì lời mắng của binh lính Zenit, lúc này lại cười vang ồn ào náo động lên.

Chiêu thức này thật đúng là hung ác!

Rõ ràng chính là đang khi dễ trong trận doanh Zenit, ngoại trừ Hương Ba Vương ra thì đã không còn cao thủ Nguyệt cấp nào còn có thể xuất chiến, chính là đang khi dễ người Zenit, muốn lấy thế đè người, trái lại còn nói đường hoàng tự đắc như vậy, quả thực chính là vô sỉ tới cực điểm, hết lần này tới lần khác vịn vào truyền thống đại lục, để cho người ta không thể nói được gì.

- Không sai, năm người chúng ta, bất luận kẻ nào ra chiến cũng được, cho dù địch nhân là Tôn giả Đại Nhật cấp cũng có thể gọi ra đi!

Trong năm cường giả Nguyệt cấp đế quốc Lyon, vị râu quai nón dẫn đầu nhìn Tôn Phi trêu tức, vừa cười vừa nói:

- Tiểu tử đế quốc cấp thấp, nếu như ngươi sợ thì tự động chịu thua, tự mình phế bỏ hai tay, ngày hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi một mạng!

- Khặc khặc khặc, nếu như ngươi không muốn phế bỏ hai tay, vậy thì cởi quần kêu một tiếng gia gia cũng được!

Nam tử gầy gò bên cạnh vị râu quai nón kia vừa cười vừa nói.

- Mười giây thời gian, sáu giây đã qua, người Zenit không phái được viện binh, vì vậy ngươi phải chết là không thể nghi ngờ.

Nữ tử dung mạo tú lệ liếm liếm môi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt nhìn Tôn Phi giống như là nhìn con mồi ngon, tay làm một động tác cắt cổ.

Đối diện, trên mặt Tôn Phi lộ vẻ trầm tư, thần sắc cực kỳ chăm chú.

Giống như là đang suy nghĩ kiến nghị của đối thủ, rốt cuộc có nên giơ tay đầu hàng, hoặc là thực sự cởi quần trước ngàn vạn người, bảo trụ tính mạng của mình.

- Cường giả đế quốc cao đẳng, bất quá cũng chỉ là một đám sợ chết, lấy đa số thắng thiểu số mà thôi, Vũ giả Zenit ta, khi nào thì sợ đoàn đội chiến? Chris Sutton ta tuy rằng thực lực không mạnh, thế nhưng nhiệt huyết không lạnh, sợ cái gì, chết mà thôi, các ngươi muốn chiến thì tính một mình ta là được rồi!

Trên mặt đất, Kỵ sĩ Thái Dương Hoàng Kim rốt cuộc nhịn không được mà hét lớn tiếng.

Một câu nói kia của hắn kích phát nhiệt huyết binh sĩ Zenit.

Mặc dù quân thần đệ nhất quan chỉ huy Arshavin còn chưa hạ lệnh, tất cả quân lính lớn nhỏ đã rống giận lên tiếng, Kỵ Sĩ Thái Dương Hoàng Kim nói không sai, coi như là thực lực không đủ, có gì đáng sợ chứ? Chỉ là chết mà thôi!

- Không sai, tính ta nữa!

- Cường giả Nguyệt cấp có là cái gì, không phải chỉ là chết thôi sao? Tính ta nữa!

Binh sĩ Zenit cho đến bây giờ chỉ biết đến tử trận, không có đầu hàng.

- Ha ha ha ha! !!

Năm tên cường giả Nguyệt cấp đế quốc Lyon nghe vậy phá lên cười ha hả, tên râu quai nón liếc mắt nhìn Chris Sutton một cái, lại nhìn binh sĩ Zenit đang xúc động trên tường thành, giống như là thấy một chuyện hài nhất thế giới, từ trên cao nhìn xuống cười to:

- Ngươi? Các ngươi tính là thứ gì? Có tư cách xuất hiện trên chiến trường của cường giả trong loạn chiến đế quốc, thấp nhất cũng là cường giả Nguyệt cấp, các ngươi chỉ là những con kiến hôi thân phận đê tiện, dám vọng ngôn tham gia chiến cuộc của các cường giả, thực sự làm người ta cười đến rụng răng! Đế quốc thấp cấp chính là đế quốc thấp cấp, một đám vô tri ngu xuẩn, ngoại trừ không sợ chết, còn có cái gì?

- Ngươi…

Kỵ sĩ Thái Dương Hoàng Kim giận sôi máu, thế nhưng cũng biết, trên chiến cường của cường giả, đích xác là không có chỗ cho thường nhân tham gia, đây chính là một hồi chiến đấu cực kỳ thần thánh.

Vừa lúc đó, Tôn Phi vẫn luôn một mực giữ vẻ mặt suy tư đau khổ đột nhiên buông lỏng, nghe vậy liền cao giọng cười, nói:

- Thấp nhất là cường giả Nguyệt cấp sao? Ha ha…

Nói đến đây, đột nhiên trở tay một chưởng, một đạo kim sắc quang diễm lóe ra, dũng mãnh rơi vào trong thân thể Kỵ sĩ Thái Dương Hoàng Kim Chris Sutton.

- Đây là…

Sutton kinh hãi.

Hắn đột nhiên cảm thấy tứ chi bách hài của mình có một cỗ sóng nhiệt cuồn cuộn, cốt cách xương tủy đau đớn kịch liệt, như là có vô số con kiến gặm nhấm, đặc biệt là thông đạo đấu khí truyền đến cảm giác bành trướng, hắn thân là Kỵ sĩ Tài Quyết cũng đau nhức đến thở không ra hơi.

Trận đau đớn kịch liệt thật sự đến cực điểm, thế nhưng cũng qua đi trong nháy mắt.

Trong nháy mắt tiếp theo, Sutton đột nhiên cảm thấy cánh cửa lớn mà chính mình luôn bối rối lâu nay chậm rãi mở ra, cánh cửa huyền bí vô tận rốt cuộc cũng mở ra, một thế giới mới hiện ra trước mắt hắn.

Một cỗ lực lượng hoàn toàn xa lạ thế nhưng cực kỳ cường đại từ trên thân Sutton chậm rãi lộ ra.

Sau đó, Kỵ sĩ anh tuấn trẻ tuổi này chậm rãi bay lên bầu trời.

Cường giả Nguyệt cấp!

Thế nhưng vào lúc này Kỵ sĩ Thái Dương Hoàng Kim tấn cấp cường giả Nguyệt cấp !

Biểu tình trên mặt ngũ đại cường giả Nguyệt cấp đế quốc Lyon quả thực giống như gặp quỷ, lấy ánh mắt của bọn họ làm sao không nhìn ra, cái tiểu Vũ giả Zenit này sở dĩ có thể cá chép vượt long môn, đột nhiên tấn cấp lên cường giả Nguyệt cấp, tất nhiên có liên quan đến đạo kim quang kỳ lạ từ tên cường giả Zenit trước mắt này đánh ra.

Tay không chế tạo ra một cường giả Nguyệt cấp?

Thủ đoạn như vậy cũng thật sự là quá kinh hãi thế tục đi? Gần như Thần Linh sao?

Qua một lát, thời gian mười giây đã sớm kết thúc.

Tên râu quai nón lúc này mới kịp phản ứng, từ trong rung động sáng suốt trở lại, trên mặt một lần nữa xuất hiện dáng vẻ mỉa mai, nói:

- Coi như ngươi đưa tới một tiểu tử kia thì thế nào? Kẻ đáng thương vừa tấn chức cường giả Nguyệt cấp, còn chưa có kinh nghiệm gì, ở trước mặt chúng ta chỉ như tiểu hài tử, khác gì chịu chết, ha ha ha, thời gian mười giây đã qua, Zenit các ngươi không phái ra thêm được cao thủ, vậy thì chết đi!

Nói xong, thân hình như thiểm điện, đột nhiên ra tay, triển khai đánh lén.

Kỵ sĩ Thái Dương Hoàng Kim lúc này cũng hiểu được, là Hương Ba Vương ra tay, dùng thủ đoạn như thần linh đem mình từ một Vũ giả cửu Tinh cấp tăng lên tới cảnh giới Nguyệt cấp mà bất kỳ ai cũng mơ ước, trong nháy mắt này, một chút khúc mắc trong lòng hắn đối với Tôn Phi tiêu tan thành mây khói, rốt cuộc triệt để sùng bái Tôn Phi.

Thấy tên râu quai nón đột nhiên đánh lén, Sutton kinh hãi, muốn ra tay cản lại…

Đột nhiên một cỗ lực lượng bàng bạc dũng mãnh qua đây, đem Sutton đẩy ra, lại nghe Tôn Phi cười ha ha nói:

- Chris, tập trung tinh lực, vận hành đấu khí, chuẩn bị nghênh đón chứng thực thiên địa, ta thay ngươi đón trận…Mấy tên nhu nhược lấy đa số thắng thiểu sổ này, còn không xứng để chúng ta đồng loạt ra tay…

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy bóng người lóe ra.

Thân Tôn Phi tùy tâm động, trong nháy mắt thuấn di, đi tới bên người tên râu quai nón.

Loại tốc độ này nhanh đến bất khả tư nghị, người quan chiến chỉ nhìn thấy liên tiếp huyễn ảnh, chỉ nghe tiếng cười to của Tôn Phi còn chưa dứt đã đánh ra một quyền, tên râu quai nón căn bản chưa kịp phản ứng, quang diễm kim sắc lóe ra trên bầu trời, một tiếng kêu thảm kinh hãi truỳen đén, tên râu quai nón bị Tôn Phi một quyền đánh trúng ngực, trực tiếp hóa thành huyết bọt!

Một chiêu miểu sát!

Một chiêu thiên địa thất kinh!

Bốn tên cường giả Nguyệt cấp đế quốc Lyon còn lại còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên chỉ cảm thấy như cả người bị rơi vào trong bùn lầy, không khí sềnh sệch bao lấy thân thể bọn họ, lấy thực lực của bọn họ thậm chí còn khó có thể nhúc nhích.

Trong lúc thoáng chốc đó, quang diễm cam sắc tràn ngập tứ phương.

Không biết khi nào, một chuôi cự kiếm trăm thước cấu thành từ nguyên tố thổ hệ hiện lên trước người Tôn Phi.

- Ha ha ha, gậy ông đập lưng ông, “Đại địa chi kiếm”, trảm…! !!

Âm thanh của Tôn Phi làm vỡ nát hồn phách mọi người.

Cư nhiên là “Đại địa chi kiếm” !

Cư nhiên là “Đại địa chi kiếm” !

Bình Luận (0)
Comment