Ngay khi “Quang Minh hào” rơi vào tuyệt cảnh, phía trước cách đó không xa thế nhưng lại xuất hiện lục địa.
Thời điểm nhìn thấy núi xanh sau bao ngày lênh đênh trên biển, các sinh viên đại học Văn Vũ Hương Ba thành đều không kiềm chế được tâm tình kích động của chính mình, hào hứng hô lên.
Trên mặt Tôn Phi cũng lộ ra vẻ mỉm cười.
Có lục địa chính là có tư bản đối kháng với hải tộc.
Ngay khi mọi người đều cho rằng đã đi hết biển rộng, tới gần bờ rồi mới phát hiện thì ra chỉ là một hải đảo quy mô không nhỏ, bất quá như thế cũng đủ khiến bọn họ đại chấn tinh thần sau nhiều ngày phiêu bạt trên biển.
Đương nhiên, quan trọng hơn chính là, hải đảo xuất hiện có thể tạm thời giảm bớt khốn cảnh đi.
Thủ vững trên đảo, so với ở trên “Quang Minh hào” thì tốt hơn nhiều.
Hải tộc dù hung hãn, chẳng lẽ còn có thể trực tiếp đánh chìm một tòa hải đảo quy mô lớn thế sao?
“Quang Minh hào” đẩy nhanh tốc độ đi, rốt cuộc trước khi mặt trời lặn đã đi tới một chỗ cản gió hải đảo.
Louis, Pato và Oscar cùng các sinh viên khác cơ hồi là hoan hô mà nhảy xuống, vọt tới trên bờ cát trắng mềm mại, quỳ rạp trên đất hôn lên bờ cát, giống như sống sót qua tại nạn nên quá vui mừng.
Bọn tù binh cũng phát ra từng đợt hoan hô, dưới sự chỉ huy của Loris, tù binh Lyon bắt đầu vận chuyển lương thực và nước ngọt trên “Quang Minh hào” xuống hải đảo.
Thế nhưng rất nhanh đã có người phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng mới.
- Tại sao có thể như vậy?
Nữ sinh viên Louis một đầu tóc dài hỏa hồng sắc như hỏa diễm tung bay trong gió đêm, nhìn cánh cửa lớn chứa đựng thực phẩm trong “Quang Minh hào”, nhất thời có chút hoang mang.
Trước khi lên đường, ở vương quốc Byzantium đã chất đầy lượng lương thực và nước ngọt cho đủ ba trăm người trong ít nhất là ba tháng lên “Quang Minh hào”, có thể nói là dự trữ sung túc, thế nhưng trước mắt…chỉ sợ là mỗi người phải giảm lượng thức ăn còn một phần ba bình thường cũng chưa đủ cho một trăm người sử dụng trong hai ngày.
- Thời điểm cuối cùng hải tộc đột kích, kho chứa bị đánh nát, chờ khi chúng ta phát hiện ra thì đã quá muộn, phần lớn lương thực và nước ngọt đều bị cuốn vào nước biển, những thứ còn lại này là kết quả chúng ta nỗ lực cứu vớt!
Hán Vương Bạch Kim Loris mở hai tay ra, bất đắc dĩ giải thích.
- Điều này là không có khả năng!
Trên khuôn mặt trắng nõn của Louis hiện ra một tia nghi hoặc không hề che giấu:
- Alexander đã sớm bảo hộ chiến thuyền “Quang Minh hào”, cao thủ hải tộc cũng không thể đến gần trong phạm vi trăm thước quanh chiến thuyền, làm sao có thể đem nơi chứa lương thực đánh thành một toái động như vậy?
- Sự thực chính là như vậy!
Hiển nhiên Loris không muốn giải thích nhiều.
- Hừ, một đám xâm lược đê tiện dơ bẩn, mỗi người đều không phải là vật gì tốt, đừng cho là bản tiểu thư không phát hiện ra, là các ngươi cố ý phá vỡ kho chứa, vứt bỏ lương thực và nước ngọt, bằng không, mỗi người các ngươi đều sẽ chết rất khó nhìn, nhất là ngươi, mặt trắng nhỏ bất âm bất dương, nếu như dám lừa gạt, nhất định sẽ đem ngươi chẻ thành củi đốt!
Mỹ nhân bại hoại Louis nói, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười nhạt kinh diễm, căn bản không gì qua mắt nổi.
Mặc dù nàng và tóc bạc Pires đều nổi danh là lỗ mãng trong Hương Ba thành, nhưng rốt cuộc vẫn là thân nữ nhi, không vội vàng xao động như Pires, trái lại tâm tư tinh tế đến cực điểm, tinh linh cổ quái, ở trong đại học Văn Vũ Hương Ba thành được xưng là “Tiểu ma nữ bách biến”, là một tiểu nha đầu phi thường hoạt bát.
Hơn nữa, là một người theo chủ nghĩa cuồng ma pháp, nàng điên cuồng sùng bái Quốc Vương Bệ Hạ, cũng điên cuồng thù ghét tất cả địch nhân của Hương Ba thành, cho nên mới không tin tưởng chuyện ma quỷ mà “mặt trắng nhỏ bất âm bất dương” Loris nói, sau khi tỉ mỉ quan sát dấu vết cửa động, không phát hiện bất cứ dấu vết phá hoại nào, lúc này mới thôi hậm hực, nghiêm khắc giám sát những tù binh đang vận chuyển lương thực và nước ngọt còn lại, an toàn mang lên hải đảo.
Sau khi đã an trí tất cả thỏa đáng, lại lo lắng “Quang Minh hào” ở trên biển có thể bị hải tộc đột kích phá hư, Tôn Phi dứt khoát đem chiến hạm rời lên đất bằng.
Loris và tù binh Lyon đều tạm thời bị tập trung lại với nhau, do Torres đã chữa khỏi thương thế giám sát, đề phong chuyện ngoài ý.
Tiểu thiên tài ma pháp Oscar bắt đầu bận rộn sửa chữa hệ thống động lực ma pháp trên “Quang Minh hào”.
Các sinh viên khác, dưới sự chỉ huy của đại tỉ Louis, bắt đầu công tác dựng doanh địa.
Trong đó có sinh viên Marco Reus đã từng theo thủ lĩnh Warriv học tập tri thức, về phương diện này hiển nhiên đã trở thành chuyên gia, thành thạo sử dụng các loại khí giới, rất nhanh đã dựng lên một doanh địa hoàn mỹ trên hải đảo cách bãi biển ngàn thước.
Bốn phía doanh địa đều được bố trí vô số bẫy rạp ma pháp khác nhau.
Giáo dục của đại học Văn Vũ Hương Ba thành ở thời khắc này phát huy ra vô cùng hoàn mỹ, các loại vũ khí bí mật do hai cuồng nhân ma pháp cũng phát huy công dụng, khiến cho một cái doanh địa nho nhỏ cực kỳ an toàn và vững chắc, quả thực có thể so với quân doanh của thiên quân vạn mã, bất luận là thế lực nào muốn trùng kích doanh địa như vậy, e rằng trước tiên phải bỏ ra một cái giá thật lớn!
Một trướng bồng ma pháp thật lớn xuất hiện ở trung tâm doanh trại, đó chính là lều của Q.
Chỉ là Loris và tù binh Lyon hoàn toàn không biết, trong tọa lều vải này còn cất dấu vô tận bí mật.
…
…
Sắp xếp xong xuôi tất cả đã là lúc mặt trời lặn.
Trước khi chuẩn bị ăn cơm, Tôn Phi an bài một phen, chính mình mang theo ba sinh viên Louis, Pato và Oscar, lặng lẽ ly khai doanh địa.
Trước khi màn đêm triệt để buông xuống, đầu tiên phải đảm bảo trên hải đảo này không có nguy hiểm khác nào tồn tại, tránh khi gặp chuyện ngoài ý muốn bị làm cho trở tay không kịp, hơn nữa, lương thực và nước ngọt trên “Quang Minh hào” biến mất một cách mạc danh kỳ diệu, không chừng trên đảo còn có nguồn nước uống hay thức ăn cũng không chừng.
Hải đảo quy mô rộng lớn, thậm chí có thể tồn tại những thứ mà vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
Phía sau doanh địa là một mảnh rừng cây rậm rạp, khiến cho Tôn Phi có cảm giác có chút giống với rừng mưa nhiệt đới.
Ở đây thảm thực vật cực kỳ phong phú, có thân cây phải ba, bốn người ôm mới hết, có lẽ niên đại cũng rất lâu rồi, trên thân cây đầy rêu loang lổ, cùng nhiều loại cây leo quấn quanh, lá rơi xung quanh đã hóa thành bùn nhão.
Tia sáng khó có thể xuyên qua tán cây để chiếu xuống mặt đất, đủ loại trùng tử kỳ quái từ trong hốc lá rụng chui tới chui lui.
Đương nhiên, hoàn cảnh ẩm ướt như vậy cũng thể thiếu các loại độc vật, các loại độc trùng và rắn rết các màu sặc sỡ tùy thời có thể phi ra cho người ta một kích trí mạng, khắp nơi đều là bẫy rập và sát cơ, âm trầm đáng sợ.