Tôn Phi cũng không có biện pháp gì với tên mập mạp nịnh hót này, dứt khoát không thèm để ý đến hắn, vẫy vẫy tay, ý bảo các sinh viên từ trong truyền tống môn qua đây, cùng các tiểu tử hàn huyên vài câu, sau đó bảo Pato giải tên cường giả cự kình tộc qua đây.
- Ta phi, hàng này thật là cường tráng! Cơ thể này…là giả đi?
Hai cái chày gỗ Pires và Drogba nhìn thấy cự kình hải tộc, mồm miệng há to rộng tới tận mang tai, cố sức gồng mình lên, lại cùng so đo với thân thể người ta, nhất thời xấu hổ cúi đầu.
Từ xưa tới nay hai người bọn họ đều lấy thân thể mà tự hào, tự xưng là hai bài danh cơ thể đệ nhất trong Hương Ba thành, ai biết cơ thể tên trước mắt kia so với hai người cộng lại còn lớn hơn nhiều.
- Giúp ta hảo hảo chiêu đãi tên to con này đi, đem toàn bộ thứ hắn biết đào ra cho ta!
Tôn Phi quay ra vẫy tay nói với tên nịnh hót Oleguer.
Oleguer nhất thời vui vẻ, lại có việc làm, đây chính là sở trường của hắn, xem ra có thể biểu hiện trước mặt Quốc Vương Bệ Hạ một phen, lập tức hấp tấp nâng tên cường giả cự kình tộc lên, tìm một trướng bồng tương đối hẻo lánh trong doanh địa, khẩn cấp bắt đầu công tác, rất nhanh sau đó từ lều vải đã truyền tới một trận tiếng gầm thét khiến người ta nghe mà biến sắc.
Hai người Drogba và Pires nhất thời đầy đồng tình và thương cảm với tên cơ thể to con kia.
Nói như vậy, mỗi lần Quốc Vương Bệ Hạ đem bắt tù binh giao vào tay tên mập mạp chết bầm này, vậy thì có nghĩa tên kia nhất định đã làm sự tình nào đó mà làm người người oán trách, chạm đến nghịch lân của Quốc Vương Bệ Hạ, chắc chắn bị xử tử hình!
- Được rồi, hai người các ngươi cũng đừng đứng ngây người ở đó nữa, các ngươi dẫn theo hai ngàn Thành Quản và ba trăm sinh viên tới đây không phải là để du ngoạn, chỉnh đốn quân đội thật tốt cho ta, một hồi chiến tranh sắp tới rồi, địch nhân mà các ngươi sắp đối mặt mười phần hung tàn, thao luyện bọn họ thật tốt cho ta, đừng làm cho ta mất mặt!
Tôn Phi gọi “Tiểu cuồng nhân ma pháp” Oscar qua đây, đem tất cả đã phát sinh nói lại một lần cho hai vị trọng thần vương quốc, miễn cho hai người này ở trong tình trạng ngây ngô không biết gì!
…
…
Đúng vậy, Tôn Phi tạm thời thay đổi kế hoạch, chuẩn bị dừng lại trên hòn đảo vô danh này một đoạn thời gian.
Hắn đã chuẩn bị tốt một kế hoạch cho chủng tộc hải tộc tàn ác hung bạo này.
Mấy ngày trước trên biển rộng bị hải tộc truy sát, vì phải bảo vệ “Quang Minh hào”, sợ ném chuột vỡ đồ nên Quốc Vương Bệ Hạ không thể thi triển thoải tay, thế cho nên bị cường giả hải tộc đánh ba, bốn lần một ngày, có thể nói là nghẹn khuất đến cực điểm.
Muốn nói trong lòng Quốc Vương Bệ Hạ không có lòng căm tức thì tuyệt đối là giả.
Lấy tính cách của Quốc Vương Bệ Hạ, chắn chắn là người khác đánh ta một quyền, ta chém người khác ba đao.
Vì vậy lúc này đây muốn lôi hải tộc ra hảo hảo luyện quyền một chút, một chủng tộc hung tàn như vậy, ở trong mắt Tôn Phi cũng là một thứ luyện đao rất tốt, để cho quân đội Hương Ba thành được chân chính nhìn thấy máu, chân chính bồi thành sát khí thiết huyết mà chỉ có trải qua chiến trường chân chính mới có được.
Hiện nay Hương Ba thành có nhân khẩu và địa vực tăng cao, tổ kiến được đại quân một vạn Thành Quản, một tiểu đội sáu mươi sáu Thánh Đấu Sĩ tinh nhuệ, số lượng sinh viên cũng đã lớn hơn một ngàn người.
Những người này vẫn luôn là lực lượng nòng cốt của Hương Ba thành, tiếp nhận đủ loại huấn luyện, thậm chí bị đưa đến trong Cạnh Kỹ Tràng tập luyện chiến đấu với các ác ma “Fallen” và “Carver” mà Tôn Phi phải tiêu hao giá trị kinh nghiệm mới triệu hoán ra được, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu nhất định.
Thế nhưng, dù sao chi quân đội này cũng chỉ là lính mới chưa trải qua chiến đấu ở chiến trường chân chính.
Huấn luyện cũng chỉ là huấn luyện, chỉ có chiến trường chân chính mới có thể biến bọn họ thành thiết huyết quân nhân chân chính.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một nguyên nhân.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là, hôm nay qua hai tên hải tộc cuồng sa, Tôn Phi đã biết được một ít tin tức, buộc Tôn Phi phải làm ra lựa chọn này, bằng không, đến một ngày nào đó, nhất định nhân tộc sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Bằng không thân là vua một nước, Tôn Phi đương nhiên không muốn người thân của những binh lính của mình phải trải qua nỗi lo lắng mất thân nhân.
…
…
Sau khi nghe Oscar kể về sự hung tàn của hải tộc và những sự việc đã xảy ra, hai anh chàng lỗ mãng nhìn các sinh viên đang lộ ra vẻ sợ hãi trên gương mặt, lại rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau một cái, bắt đầu hưng phấn mà bàn về đối thủ.
- Ha ha ha, nói như vậy, lại có đối thủ đưa tới cửa?
- Ân, xem ra có thể thống khoái đại sát một trận!
- Đấu đi! Xem ai có thể làm thịt được nhiều hải ngư hơn!
- Được, thua thì mời một chầu a!
Hai người kề vai sát cánh đi đến chỗ quân đội Thành Quản tập kích, bắt đầu phân phối bố trí quân đội, bóng lưng trong đêm vô cùng tiêu sái.
Nguyên bản sau khi nghe Oscar miêu tả tỉ mỉ xong, biết được mình sắp phải đối mặt với hải tộc lừng lẫy tiếng tăm trong truyền thuyết, trong khoảng thời gian ngắn có nhiều sinh viên đại học thấp thỏm không yên, sau khi nghe xong đoạn hội thoại của hai vị tiền bối, nhất thời hào hùng vạn trượng, một tia lo lắng sợ hãi trong đáy lòng cũng biến mất không còn.
Lần đầu tiên những tiểu tử này đi lên chiến trường chân chính, từng người cổ vũ cho nhau, đối với trận chiến đấu có chút mong chờ.
Thế nhưng, bọn họ không biết là, vào lúc này, khi mà Drogba và Pires ẩn thân vào bóng đêm cách bọn họ mấy trăm thước, quay đầu lại nhìn thoáng qua bọn nhỏ đang hoan hô nhảy nhót, dáng tươi cười trên mặt bọn họ biến mất vô tung.
- Xem ra đối thủ lần này rất khó nhằn!
- Vậy ngươi còn nói khoác mà không biết ngượng?
- Không nói như vậy, đám tiểu tử chưa từng nhìn thấy thi thể và tiên huyết kia chỉ sợ còn chưa khai chiến đã sớm tè ra quần rồi!
- Ta phi, ý này là của ngươi sao, bộ dạng của ngươi đâu có thông minh như vậy?
- Ha ha, ở trong Hương Ba thành, ngoại trừ Quốc Vương và hai vị Vương phi ra, còn ai có thể so thông minh với ta?
- Phi! Hợp tác với ngươi lâu như vậy rồi, lần đầu tiên ta phát hiện thì ra ngươi không biết xấu hổ như vậy, không nói những người khác, nữ nhi Louis của ta so với ngươi đã thông minh hơn gấp vạn lần!
Tôn Phi đang đứng trước lều lớn của Quốc Vương, nhìn hai tráng hán phía xa xa, trên mặt lộ vẻ mỉm cười.
Trải qua hơn một năm chinh chiến và kinh lịch, đầu óc của hai anh chàng lỗ mãng này cũng bắt đầu dần trở nên thông minh và thành thục hơn rồi.
Thở phào một ngụm trọc khí, Tôn Phi xoay người đi về trong đại trướng.
Thiếu niên Deisler may mắn còn sống sót trong các thôn dân kia, lúc này đang lẳng lặng ngồi trong đại trướng, từ đầu đến cuối đều nhắm hai mắt, trên mặt mang theo thần thái cực kỳ yên tĩnh, giống như một hiền giả kinh qua thế sự tang thương chứ không phải là một tiểu hài tử mới mười bốn tuổi.
Nghe tiếng bước chân của Tôn Phi, lỗ tai Deisler nhẹ nhàng giật giật, hắn đứng lên chuẩn bị hành lễ với Tôn Phi.
- Tiểu tử kia, không cần khẩn trương, cứ ngồi đi!
Tôn Phi vô cùng thân thiết vỗ bả vai của thiếu niên, đối với tiểu tử gầy yếu, tàn tật đồng thời có vẻ kỳ quái này, Quốc Vương Bệ Hạ lại có một cảm giác thân thiết khó hiểu.