Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 881 - Chương 777: Bị Trời Cao Đố Kỵ Thiên Tài

Quoc vuong van tue Full
Chương 777: Bị Trời Cao Đố Kỵ Thiên Tài
 

Phía bên phải lều lớn đã chuẩn bị sẵn bàn cơm, hương vị câu toàn, tản ra hương vị mê người.

Tôn Phi có thể nhìn ra được, thiếu niên này rõ ràng đã rất đói bụng, môi khô khốc, hơn nữa trước khi đi Tôn Phi cũng đã bảo tiểu tử kia ăn cơm trước đi, thế nhưng, trong khoảng thời gian hắn một mình ở trong đại trướng vẫn nhịn không hề động mảy may, từ những chi tiết này có thể phản ánh một ít phẩm chất của tiểu tử kia, có thể chính là điều này cũng là một trong những nguyên nhân mà Tôn Phi thích thiếu niên tàn tật này.

- Trước tiên tới ăn một chút đi!

Tôn Phi đỡ Deisler đi tới bên cạnh bàn ăn, múc cho hắn một chén canh, lại xới cho hắn một chén cơm, cười nói:

- Nếu như ngươi không ngại, vậy thì vừa ăn vừa nói một chút chuyện xảy ra lúc trước, ta muốn biết ngươi và những thôn dân kia, rốt cuộc là định cư ở trên đảo nhỏ này từ lúc nào?

Deisler dùng những ngón tay gầy trắng bệch cầm cái bát thật chặt, im lặng đem bát canh nóng hổi uống xong, liếm đi một ít còn sót trên khóe miệng.

Sau khi ăn xong, cả người hắn tựa hồ khôi phục được một ít sức sống, vẻ mặt tái nhợt cũng nhiều hơn mộ tia huyết sắc, chậm rãi nói:

- Cảm tạ ngài, đại nhân tôn quý, tên của ta là Deisler, Buenos Deisler, từ khi vừa sinh ra ta đã sinh hoạt trên đảo này rồi…

Tên của ta là Deisler.

Buenos Deisler.

Từ khi sinh ra ta đã sống trên hòn đảo mà mọi người gọi là đảo “Huyết tội” này.

Trong miêu tả của mọi người, “Huyết tội” là một chỗ thế ngoại đào nguyên an toàn, mỹ lệ, dường như tiên cảnh, có thể né tránh tai nạn phủ trên đầu của nhân tộc.

Đáng tiếc, ta lại chưa từng được chân chính nhìn thấy hải đảo mỹ lệ này bao giờ, chưa bao giờ được nhìn thấy những vỏ sò nhiều màu sắc nằm trên bãi cát trắng như trong lời các bạn miêu tả, thậm chí cũng không biết bộ dạng của Belletti thúc thúc người mà vẫn tận tâm chiếu cố cho mình như thế nào, cũng không biết hơn sáu mươi nữ hài tử trên đảo được cho là tiểu thê tử tương lai của ta có hình dạng ra sao, có đúng là ôn nhu mỹ lệ như Belletti thúc thúc nói không!

Bởi vì, ta là một người mù!

Từ khoảnh khắc đầu tiên sinh ra thì ta đã được định trước, chỉ có thể sống trong bóng tối mãi mãi.

Nếu như ta chỉ là một người mù mà thôi, nói như vậy thì trời cao cũng không quá hà khắc với ta. Ta còn có thể có những lựa chọn khác.

Đáng tiếc, thời điểm ta một tuổi, ta lại biết được, ngoại trừ mắt ra, trời sinh ta còn là một phế thể…Coi như là cơ thể của một thường nhân bình thường cũng có một số thông đạo đấu khí nhất định, hoặc là thông đạo ma pháp, sự tồn tại của những thông đạo này khiến cho họ có khả năng tu luyện võ đạo, nhưng bên trong cơ thể ta, ngay cả một thông đạo đấu khí cũng không có, toàn bộ tích tụ ngưng thực.

Điều này có nghĩa, ta không chỉ là một người mù mà còn là một người định trước cả đời vô duyên với võ đạo, một người mù cực kỳ bình thường.

Trời cao đối với ta quả thực là quá sức hà khắc!

Nếu như đổi lại là ở bất kỳ một địa phương nào khác, một phế vật tàn phế như ta đã sớm không thể sống được đến lúc này, đã bị ném vào trong núi hoang làm thức ăn cho dã thú rồi hả?

Vì vậy điều may mắn duy nhất chính là, từ khi ta sinh ra đã mang trong mình huyết mạch dòng bộ “Buenos”.

Trên vai của ta gánh vác trách nhiệm của một tia huyết mạch cuối cùng của gia tộc Buenos vinh quang vĩ đại.

Ta vừa sinh ra đã là tộc trưởng hải đảo “Huyết tội”. Phụ thân ta trong lúc đưa mọi người đến đảo này đã bị chết trong một lần chiến đấu kịch liệt, mà mẫu thân ta, nghe đâu cũng vì sinh ta, khó sinh mà chết, ngoại trừ thân cô nhi là ta, trên đảo còn hơn hai ngàn người khác, đều là người hầu và người hỗ trợ của tộc Buenos, Belletti thúc thúc chính là người quản lý những người hầu và cũng là đệ nhất cao thủ trong gia tộc.

Bọn họ đều là những Chiến Sĩ trung trinh nhất, những trưởng bối, bằng hữu của ta.

Ta thân là phế vật, thế nhưng không lúc nào là không được hưởng thụ sự quan tâm và yêu thương của mọi người.

Ta có thể phân biệt được, tất cả tình cảm đó là phát sinh từ nội tâm chân thành tha thiết, mà không phải là ngụy tạo hay thương hại.

Mỗi người trên hải đảo “Huyết tội” đều che chở cho ta, thỏa mãn bất luận yêu cầu nào của ta, Belletti thúc thúc đã từng nghĩ hết mọi người biện pháp, bỏ ra rất nhiều, muốn trợ giúp ta khôi phục lực lượng thông đạo trong cơ thể, khiến ta có thể có khả năng trở thành một Vũ Giả…Thế nhưng tất cả đều thất bại.

Ta cũng đã từng có lần đánh đổi cả tính mạng của mình nhưng cuối cùng chỉ là thất vọng.

Ta dùng thời gian tròn mười năm mới làm cho mình tâm bình khí hòa để tiếp nhận vận mệnh trớ trêu của mình.

Sau đó lại dùng tiếp bốn năm để bắt đầu lý giải thế giới này.

Trong mười bốn năm sinh mệnh của ta, tổng cộng ta hoàn thành hai sự tình mà đối với những đồng bạn cùng trang lứa khác chỉ cần một năm, thậm chí là nửa năm là có thể hoàn thành.

Dần dần, ta có thể cảm nhận được những vui sướng mà người khác không thể nào hiểu được, có thể phân biệt được những thứ mà người khác không thể phát hiện, có thể ở trong vô tận bóng tối bắt được một tia ánh sáng thoáng qua.

Mọi người nói ta là trí giả trời sinh, nói ta nếu như không phải là trời sinh tàn tật, nhất định sẽ trở thành một đại nhân vật độc nhất vô nhị.

Trong lời nói của bọn họ vẫn là tràn đầy tiếc hận và thương hại.

Bọn họ cho ta những nữ hài tử xinh đẹp nhất, thông tuệ nhất, thiên phú tốt nhất trong tộc làm hôn thê của ta, đợi ta tròn mười tám tuổi sẽ kết hôn với họ, không lâu sau ta sẽ có con nối dòng, có thể đem huyết mạch của gia tộc Buenos kéo dài, xua tan bóng mây đen che phủ trong lòng mọi người.

Ta chỉ là một công cụ kéo dài huyết mạch đáng thương cảm?

Không, ta không nghĩ như vậy.

Những việc này đều là trách nhiệm của ta, là sứ mạng của ta, là vinh hạnh của ta… Trong phạm vi năng lực của một cây củi mục như ta, có thể hoàn thành một sự tình vĩ đại nhất, đem sinh mệnh hậu đại của mình kéo dài chính là vinh hạnh lớn nhất.

Hà tất cần phải tham lam?

Hà tất cần phải quá nghiêm khắc?

Vì vậy ta đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Nhưng mà, vận mệnh trớ trêu của ta tựa hồ vĩnh viễn mãi không kết thúc.

Vận rủi lần thứ hai phủ xuống.

Lúc mặt trời lặn, những Ác Ma chưa từng xuất hiện qua đột nhiên từ bãi cát mỹ lệ bò lên hải đảo, công phá thôn trang, các trưởng bối và bạn bè sớm chiều thân thiết với ta chết thảm trong tay ác ma, thực lực trác tuyệt của Belletti thúc thúc cũng không cách nào đẩy lùi được những ác ma đáng sợ này, hắn chỉ có thể rưng rưng bỏ lại mọi người, mang theo những Vũ Sĩ cường tráng nhất trong thôn, bảo vệ ta một đường bôn đào…

Đáng tiếc đến cuối cùng, ác ma vẫn là đuổi theo đến cùng.

Chúng ta đã ở trong tuyệt cảnh.

Ta không nhìn thấy, thế nhưng có thể cảm giác được bi phẫn của Belletti thúc thúc.

Lẽ nào chư thần trên bầu trời thật sự thống hận dòng họ Buenos như thế, hay là bởi vì sợ, mới gây nhiều trớ trêu như vậy, không muốn dòng họ Buenos được duy trì huyết mạch?

Ai biết đúng lúc này, Chiến Thần không gì địch nổi phủ xuống, giết hết hải tộc, ngăn cơn sóng dữ.

Lẳng lặng nghe Deisler lấy một loại giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không mang theo vẻ tức giận gì kể lại chuyện của mình, ánh mắt Tôn Phi nhìn thiếu niên gầy yếu trắng bệch này tràn đầy đồng tình và thương tiếc.

Một tiểu nam hài mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi, rốt cuộc trong quá khứ hắn đã phải thừa nhận những bi thương thế nào, nhưng lại bình tĩnh đối mặt với vận mệnh bất công như vậy, mỉm cười đối mặt với tất cả, linh hồn cao quý như vậy, phẩm cách kiên định như vậy, coi như là rất nhiều nam tử làm bằng sắt cũng không chịu nổi đi?

Nếu như có thể tập võ, một cường giả nhân cách như vậy, tuyệt đối sẽ trở thành một đại tông sư đỉnh phong võ đạo đi?

Đây thật là quá đáng tiếc.

- Để ta xem qua thông đạo lực lượng trong cơ thể ngươi một chút đi, nói không chừng còn có biện pháp, có thể giúp ngươi đi lên con đường võ đạo.

Tôn Phi ôm tâm thử trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Deisler, một cỗ lực lượng kim sắc nhẹ nhàng mà dũng mãnh đi vào trong cơ thể thiếu niên, tra xét tình trạng thân thể hắn.

Bình Luận (0)
Comment