Hai bên nham thạch trên vách đá là từng cây nham thứ hồng sắc giống như hàm răng rậm rạp trong miệng quái thú, dưới nước chảy vạn năm, những nham thứ này kiên cố dị thường mà lại vô cùng sắc bén, sau khi lặn xuống ba, bốn trăm thước, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là rậm rạp nham thứ, phân không rõ phương hướng, dường như tiến vào trong mê cung vậy.
Thân hình Tôn Phi không ngừng lóe ra từ những phương phướng nham thứ khác nhau, tốc độ cực nhanh mà đi xuống phía dưới.
Loris phía sau miễn cưỡng lắm mới có thể đuổi kịp thân hình Tôn Phi, cắn răng, vẻ mặt kiên nghị theo sau.
Sau khi lặn xuống đại khái ngàn thước, rãnh biển rốt cuộc cũng có biến hóa.
Phía dưới rộng hơn một ít so với Tôn Phi dự đoán, nước biển nguyên bản băng lãnh thế nhưng trở nên nóng lên, càng làm cho Tôn Phi thấy kinh ngạc chính là, trên mặt đất có một thảm thực vật hồng sắc thần kỳ, ước chừng cao trên dưới mười phân, như là cây cỏ, dưới nước biển chảy qua giống như là một mảnh thảo nguyên hồng sắc, đỏ au lan tràn ra xa xa, trông rất đẹp mắt.
Không biết là nguyên nhân gì, sau khi tới hạp cốc này thì thủy áp không còn lớn như khi ở trên, chí ít giảm đi hơn phân nửa, giống như là có một lực tràng thần kỳ vô thanh vô tức triệt tiêu thủy áp.
Vừa ngẩng đầu chính là quang trụ lực lượng màu xám, dưới hôn ám đáy biển nợ rộ ra quang hoa sáng quắc, như là hải đăng bắt mắt, chỉ dẫn phương hướng mà đi.
Tinh thần lực vô thanh vô tức bắn ra, thu lại tình hình trong vòng phương viên bốn, năm ngàn thước xung quanh, thế nhưng cũng không có một hải tộc nào tồn tại.
Tôn Phi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, hải tộc không phải là không biết hành tung của mình, cũng không phải không biết mục đích của chuyến đi này của mình, thế nhưng vì sao một đường đi cũng không có cao thủ hải tộc nào đến ngăn trở, lẽ nào…Lẽ nào bọn họ cho rằng, lấy thực lực của mình căn bản không ngăn được hung thần hải tộc xuất thế?
Cười tự giễu một cái, thân hình Tôn Phi như điện, hướng về phương hướng mà quang trụ màu xám xa xa kia chỉ dẫn mà đến.
Phía trước rốt cuộc xuất hiện một ít di tích kiến trúc, đều là di vật vinh quang khi xưa của hải tộc, đã phi thường cổ xưa, có tường thành sụp đổ và hiện đầy rong tảo, di chỉ cung điện rỉ sét, có tượng thần thật lớn, nghiêng đổ cả vùng đất, còn có một số bậc thang cổ xưa đã nát bất kham, càng đi về phía trước, các loại di chỉ kiến trúc cổ xưa càng nhiều hơn, chúng bị lớp bụi thời gian phủ lên, đầy rẫy tang thương và khí tức suy bại, nhưng qua những đường nét rộng lớn này có thể thấy được nhiều năm trước ở đây đã từng phồn hoa cỡ nào.
Rất hiển nhiên, đây đã từng là một thành thị của hải tộc.
Đáng tiếc hiện giờ đã triệt để bị hủy hoại, có lẽ là phong ấn ngàn năm khiến năm tháng vô tình cướp đi phồn hoa của nơi đây.
Tôn Phi không có dừng bước, tiếp tục đi tới.
Dần dần, bốn phía rốt cuộc xuất hiện một ít tung tích hải tộc…Đều là hải tộc cao đẳng, có hình thái nhân loại nhất định, thực lực không tầm thường, thấp nhất cũng trên ngũ Tinh cấp, bọn họ tu luyện là “Hải lực”, lại trải qua ngàn vạn năm tiến hóa và thích ứng, tựa hồ đã có thể dung nhập làm một với biển rộng, cũng không bị thủy áp hạn chế, trái lại nước biển còn làm tăng tốc độ của bọn họ lên nhiều, giống như là từng đạo thiểm điện hắc sắc, phóng ra sóng âm chói tai đến cực điểm, nhưng cũng không chủ động công kích Tôn Phi.
Càng đi về phía trước, thân ảnh hải tộc lại càng nhiều.
Toàn bộ đều là hải tộc cao đẳng.
Bọn họ đứng trên tường thành sứt mẻ, sừng sững trên vai tượng thần, ẩn dưới Thần Điện sụp đổ, trong con ngươi phóng ra ánh huỳnh quanh lam sắc, đầy rẫy khí tức bạo ngược cổ đại, nhưng lại như đang tận lực khắc chế xuống, tựa hồ đang đợi làm gì đó, nhìn Tôn Phi không nhanh không chậm đi lại trong thành thị hoang bại, nắm chặt vũ khí trong tay.
Loris đi theo phía sau Tôn Phi, trong lòng đã cực kỳ căng thẳng.
Hải tộc cao đẳng bốn phía càng ngày càng nhiều, trong đó không thiếu hải tộc hung hãn thực lực Nguyệt cấp, ở hai bên đường đứng nhìn Tôn Phi, chỉ để lại một con đường không đến bốn, năm thước, đem hai người vây lại ở giữa, tình hình hết sức căng thẳng, dưới sự vây công của những hải tộc cao đẳng này, lấy thực lực của Loris, tuyệt đối khó có thể chạy trốn ra ngoài được.
Đột nhiên, Tôn Phi dừng lại. Phía trước xuất hiện bốn đạo thân ảnh.
Chính là thân ảnh của bốn cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp hải tộc!
- Nhân loại, con đường của ngươi, dừng ở đây!
Một tên hải tộc như núi thịt nhỏ nhìn hai người, chậm rãi nói.
Hắn có bốn cánh tay, vòng eo vượt qua hơn hai mươi thước, cả người lân phiến bạch sắc, ăn mặc áo giáp kỳ dị, hẳn là một chủng tộc hải thú cực kỳ đáng sợ cũng cực kỳ hiếm thấy trong biển sâu, thiên phú huyết mạch đáng sợ vô cùng, lúc nói chuyện, sóng âm cuồn cuộn làm nổi lên từng đợt vòng xoáy nước, vô cùng áp bách.
Loris nhận ra cái tên cường giả hải tộc này.
Hơn nửa tháng trước, đúng là hắn xuất hiện trên mặt biể, cùng Hương Ba Vương đại chiến ba, bốn giờ liền, bất phân thắng bại, cuối cùng làm cho “Quang Minh hào” không thể không dừng lại để lên hải đảo “Huyết tội” tránh nạn, đây là một cao thủ tuyệt thế có thể sánh ngang với Hương Ba Vương.
Mà ở bên cạnh hắn là ba cường giả hải tộc Tôn giả Đại Nhật cấp khác, dáng dấp kỳ quái, cũng là chủng tộc hải thú hiếm có, trên người giống nhân loại sáu phần, thực lực mạnh mẽ, khiến Loris căn bản không nhìn thấu.
Tuy rằng chưa từng thấy ba cường giả hải tộc này thể hiện, thế nhưng lực lượng ba động trên thân bọn hắn trong lúc vô ý tản ra làm cho nước biển phát sinh âm hưởng ken két, dáng vẻ tối tăm bệ vệ, cảm giác như ngay cả không gian cũng khó mà thừa nhận lực lượng của bọn họ, bắt đầu sụp đổ xuống.
Loris âm thầm kêu khổ một tiếng.
Thật sự phiền toái, còn chưa tìm được địa phương nơi hung thần hải tộc đang thức tỉnh lại bị cao thủ hải tộc như vậy ngăn cản, chỉ cần tên hải tộc cự nhân kia cuốn lấy Hương Ba Vương chỉ trong chốc lát, một trong ba tên Tôn giả Đại Nhật cấp hải tộc còn lại tùy tiện một đầu ngón tay cũng có thể giết chết cái mạng nhỏ của mình, bản thân Hương Ba Vương cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Gặp quỷ, lần này thật đúng là bị cái người điên Zenit này hại khổ…
Sắc mặt Loris thay đổi trong nháy mắt, đang suy nghĩ cái gì…không có biện pháp tốt để hai người thoát hiểm, ngay khi hắn định bước vài bước tới chỗ Hương Ba Vương, đột nhiên ngây dại, con người co rút lại.
Bởi vì lúc đó, Tôn Phi cười lạnh một tiếng, liền xông ra ngoài.
Không có chút do dự và tránh né nào, chợt quát một tiếng, giơ tay lên đánh ra một quyền.
Mục tiêu của Tôn Phi chính là cường giả hải tộc Tôn giả Đại Nhật cấp lúc trước đã từng triền đấu ba, bốn giờ với hắn.
Quang diễm kim sắc lóe ra, nước biển trong vòng trăm thước phía trước đều bị một quyền này oanh bạo, tạo thành chân không thật lớn, quang trụ đáng sợ từ nắm tay Tôn Phi bắn ra như bão tố, đem vị cao thủ hải tộc kia bao phủ trong đó.
- Ha ha ha, nhân loại đáng thương, ngươi đây là đang muốn chết!
Cường giả cự nhân hải tộc cười ha ha, lăng nhiên không sợ hãi, cũng là đánh ra một quyền. Thân hình hắn như núi, một quyền lam sắc lóe ra, khí thế không chút thua kém, thậm chí càng cao hơn Tôn Phi.
Đã sớm giao thủ với “Sát thần nhân tộc” này, hắn đã sớm biết thực lực của hắn không sai biệt lắm, tuy rằng thực lực của “Sát thần nhân tộc” này đích xác là cao hơn chính mình, nhưng cũng chỉ là cao hơn một chút mà thôi, muốn trong thời gian ngắn đánh bại chính mình là điều vọng tưởng, công chúa điện hạ còn phái ba cường giả đồng cấp khác đến hiệp trợ mình, chính là muốn dưới ánh mắt của hàng ngàn hàng vạn hải tộc nhất cử đánh chết tên nhân tộc khiến con dân hải tộc sợ hãi này, một lần nữa dựng lại lòng tin cho con dân hải tộc.
Ba tên cường giả hải tộc Tôn giả Đại Nhật cấp khác cũng không có ý xuất thủ, khinh miệt cười, đợi một cơ hội thích hợp cùng đánh, một kích có hiệu quả.
Ai biết trong nháy mắt tiếp theo…
- Không đúng, ngươi…A a!
Nụ cười trên mặt cự nhân hải tộc đột nhiên đọng lại, con ngươi của hắn lộ ra thần sắc bất khả tư nghị, trong nháy mắt hai cỗ lực lượng giao kích, cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại hơn mình gấp mấy lần, một quyền đánh nát quyền kình của chính mình, xa xa vượt ra khỏi lực lượng mà mình chiến đấu cùng trong mấy ngày trước, lúc muốn né tránh căn bản là đã không kịp, trong nháy mắt bị cỗ lực lượng hủy diệt kia tiến vào trong cơ thể mình, cắn nát tất cả sinh cơ.