Tôn Phi không dám tự đại, dù sao đáy biển là địa bàn của hải tộc, cái chủng tộc từ thời đại viễn cổ này cao thủ nhiều như mây, từ vạn năm trước vẫn luôn chiếm giữ đáy biển, nói không chừng còn có nội tình gì mà người ta không biết, Quốc Vương Bệ Hạ đem tinh thần lực như thủy triều bắn ra, đem tất cả động tĩnh phía dưới thu vào trong lòng, sau khi xác nhận không có dị động gì mới chậm rãi rơi xuống.
Đúng thật là tới đáy biển rồi.
Chợt nhìn lại địa thế nơi này, phi thường bằng phẳng, không có núi đồi to lớn gì, một mảnh bạch sắc thê thảm lan tràn trong bóng tối vô tận, thế nhưng dưới sự tỉ mỉ quan sát, Tôn Phi phát hiện kỳ thực đây là một mảnh rừng rậm đã bị hóa thạch.
Khắp nơi đều là thạch thụ hóa bạch sắc, mỗi cây hợp lại với nhau, từng khối cây sinh trưởng liên tiếp, điều đặc biệt duy nhất chính là cây không có lá, thân cây trụi lủi, bên trên hiện đầy hoa văn kỳ dị, mỗi cây cao mấy chục thước, chỉ là đã sớm hóa đá, mất đi sinh cơ, ở trong nước biển yên tĩnh, cũng không nhúc nhích, giống như là thi thể vĩnh hằng, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, giống như là rải san hô rậm rạp toàn bộ đáy biển.
Địa phương Tôn Phi đứng chính là tán của một gốc cây hóa thạch. Từng cây cổ thụ hóa thạch tản ra hòa quang bạch sắc nhàn nhạt, cũng không chói mắt, thế nhưng ngàn ngàn vạn vạn cây hóa thạch đứng liên tiếp với nhau, phóng thích ra bạch quang khiến cả thế giới đáy biển sáng lên một tia quang minh, giống như là ánh trăng sáng tỏ chiếu trên đại địa, có một loại mỹ lệ dị thường.
Ở đay đã là mấy vạn thước dưới đáy biển, thủy áp tự nhiên là lớn đến độ kinh người.
Loris phía sau cắn răng theo tới, lúc này đã cảm nhận được áp lực cực lớn, toát mồ hôi lạnh.
Cả người hắn tỏa ra quang diễm nhàn nhạt, một vòng bảo hộ xích hồng sắc bảo vệ hắn trong đó, đáng tiếc hắn tu luyện là đấu khí hỏa hệ, trong biển lớn mênh mông này, thực lực của hắn bị hạn chế nhất định, một thân đấu khí Bán Nguyệt cấp đỉnh phong, đến đây chỉ còn lại không đến trình độ Bán Nguyệt cấp trung giai, nếu là lặn xuống chút nữa, chỉ sợ hắn khó có thể kiên trì.
- Người Lyon, nếu không muốn chết thì trở về đi, một hồi đánh nhau ta không có thời gian cứu ngươi.
Tôn Phi liếc mắt nhìn hắn.
Lời nói thật ra là hữu ích, thế nhưng từ trong miệng Tôn Phi nói ra thì có vẻ có chút trêu tức cay nghiệt.
Loris đỏ mặt, định nói cái gì, ai biết tiếp theo Tôn Phi cũng không nhìn hắn cái nào mà là tìm kiếm phương hướng một lượt, thân hình lóe ra, hướng về phía quang trụ lực lượng màu xám kia tiến tới thật nhanh.
Chỉ có tới gần quang trụ mới có thể biết được hung thần hải tộc đang thức tỉnh kia là gì, nói không chừng bây giờ còn có cơ hội nào đó.
- Uy? Uy uy uy! Hương Ba Vương, ta biết ngươi muốn làm gì, thế nhưng ngươi sẽ không thành công, coi như là hung thần còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, thế nhưng lực lượng thần linh cũng không phải là nhân loại có thể chống đối!
Loris chăm chú theo sát theo Tôn Phi, quát to:
- Một mình ngươi không có khả năng thành công, hiện tại đi tới chính là chịu chết không công, phải tìm nhiều cường giả hơn đi tới nơi này, liên hợp xuất thủ có lẽ còn có cơ hội phong ấn nó!
Tôn Phi lại vẫn không để ý tới hắn, tốc độ không có một chút chậm đi nào.
Càng tới gần đạo quang trụ lực lượng màu xám, khí tức tà ác bạo ngược bốn phía càng nồng nặc, cuồng liệt hơn.
Chỉ là nước biển ở đây đã triệt để yên tĩnh lại, không hề có lốc xoáy như trước, tất cả đều vắng vẻ như một buổi đêm hè không chút gió, bốn phía cũng không có thân ảnh hải tộc, thế nhưng lại khiến người ta cảm giác như đi lại trong vô tận núi thây biển máu vậy.
Cường giả phổ thông chỉ sợ không cần đến áp lực nước thật lớn, chỉ là loại khí tức tàn ác bạo ngược tràn ngập bốn phía này cũng đủ để trấn giết linh hồn, cướp đoạt tính mạng của bọn hắn.
- Cái người điên này…
Loris bị Tôn Phi không thèm để ý làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng lại không thể không theo sát phía sau Tôn Phi, hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Hắn là một gia hỏa cực kỳ cao ngạo thông minh, gặp tình huống này, biết không có khả năng khuyên bảo, huống chi, kỳ thực chính hắn cũng rõ, cái đề nghị vừa rồi của hắn căn bản là không có khả năng thực hiện, bởi vì lấy trình độ tăng trưởng hiện nay của khí tức tà ác bốn phía, căn bản không có thời gian cho nhân tộc chuẩn bị hay là đợi cường giả khác tập kích đến, hung thần hải tộc này đã hoàn toàn thức tỉnh, bước ra biển rộng đại sát tứ phương.
Cho đến lúc đó, cái hung thần hải tộc này vì để khôi phục thực lực, tất nhiên sẽ thôn phệ vô tận sinh linh, tàn sát hết các đại đế quốc quanh Phiêu Hương Chi Hải, trong vòng vạn dặm quanh hải vực này tất nhiên sẽ là một mảnh chết chóc, sinh linh kêu thán, máu chảy ngàn dặm, hủ thi buồn thiu, nhân tung tiêu thất.
Bởi vì tôn thần linh sống lại lần này, là một tôn Tà Thần.
Trong truyền thuyết viễn cổ, trong lúc Thần Ma chiến đấu, hủy thiên diệt địa, đáng sợ vô cùng, đặc biết là một ít Tà Thần hung ác, chính là lấy máu của sinh linh ngũ tộc làm thức ăn, một ngày một đêm có thể thôn phệ ngàn vạn sinh linh, không ai thoát được. Bất quá theo thời đại Thần Ma qua đi, trên đại lục đã không còn xuất hiện bóng dáng Thần Linh, có người lớn mật suy đoán, hai tộc Thần Ma đã sớm đồng quy vu tận, thậm chí ngay cả một số giáo sĩ Thần Thánh Giáo Đình cũng không nhất định phải tin cái gọi là Thiên quốc và Chư Thần, tín thần trong miệng bọn họ bất quá cũng chỉ là một tầng quang thải phủ thêm trên áo bọn họ mà thôi.
Đến tận lúc này, Loris vẫn có chút khó có thể tin, vì sao trong biển sâu vẫn còn có hung thần như vậy tồn tại?
Không phải nói trên thế giới này đã không còn thần linh nữa rồi sao?
Không nghĩ tới hôm nay thế nhưng thật sự gặp được sự tồn tại của Thần Linh đáng sợ như vậy, hắn vẫn khó có thể chấp nhận được!
Loris không biết chuyện này nếu nói ra thì có ai có thể tin tưởng hay không nữa. Nếu không phải là hắn tận mắt chứng kiến thì cũng sẽ tuyệt đối không tin nổi.
Chính là bởi vì như vậy, hắn nhất định càng phải cắn răng đi theo phía sau Hương Ba Vương, lúc này, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, không biết từ khi nào mà hắn lại có một lòng tin khó có thể hình dung đối với một đệ nhất địch nhân của đế quốc Lyon như vậy.
- Có lẽ người điên này có thể thành công đi?
Loris cắn răng, chăm chú đi theo phía sau Tôn Phi.
Hắn là một người quyết tuyệt, lúc này hắn nhất định sẽ làm theo những gì mà hắn nghĩ.
…
…
Thời điểm còn cách quang trụ lực lượng màu xám kia trăm thước, Tôn Phi dừng bước. Bởi vì trước mắt bỗng xuất hiện một hạp cốc thâm sâu thật lớn, hoặc là nói, hẳn là rãnh biển.
Rãnh biển này dường như vực sâu không thấy đáy, tản ra từng sợi khí tức hắc sắc, như là hỏa diễm đang thiêu đốt tản ra khí hắc sắc, một khe nứt giống như lỗ hổng địa ngục khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh, hít thở không thông, cảm giác phía dưới ẩn chứa nguy hiểm và sát cơ khó có thể đánh giá.
Nghe được âm hưởng phía sau, Tôn Phi nhíu mày, cuối cùng vẫn là lấy ra một món vật phẩm từ trong giới chỉ trữ vật, cũng không quay đầu mà nhẹ nhàng ném ra, dưới sự bao vây của đoàn quang diễm kim sắc, vật thể hướng về phía Loris mà bay đến.
Loris thất kinh, vô ý thức bắt lấy liền nhìn thấy một bộ áo giáp tạo hình kỳ quái tản ra khí tức ma pháp hỏa diễm cường đại, một thanh trường thương ma pháp hỏa hệ, một thanh lợi kiếm xích sắc, còn có mấy cái chai thủy tinh to trong suốt, tựa hồ là dược tề dùng để trị thương và khôi phục thực lực.
Loris đại hỉ, minh bạch ý tứ của Tôn Phi.
Lập tức không chối từ, hắn đem áp giáp và vũ khí trang bị lên người, bảo kiếm để ngang thắt lưng, tay cầm trường thương, đem dược tề thu thập vào trong giới chỉ trữ vật của mình, những trang bị này đều là năng lượng hỏa hệ, thích hợp với đấu khí mà hắn tu luyện, thực lực của hắn nhất thời tăng lên mạnh, trong lòng hào khí dâng cao, đang muốn nói tiếng cảm tạ, vừa ngẩng đầu đã thấy thân hình Hương Ba Vương chợt lóe, đã nhảy vào trong rãnh biển đen kịt kia rồi.
Loris lầm bầm một tiếng, không chút do dự, phi thân lên, cũng nhảy vào trong rãnh biển.