Phương viên hai, ba chục dặm ngoài khơi đã là mông mông một mảnh khí tức tử vong, nước biển bị một loại lực lượng thần bí cường đại hấp dẫn, sụp đổ xuống ngàn thước, tạo thành hình cái phễu thật lớn.
Trung tâm cái phễu là một quang trụ màu xám, lực lượng không ai bì nổi, máu tanh bạo ngược, trùng tiêu dựng lên, phá vỡ không gian đen nhánh, đâm vào trong bầu trời cao, không biết lan tràn đến những phương nào.
Không khí rất lạnh, cực kỳ băng lãnh.
Thế nhưng bốn bề nước biển lại như bị vô tận nhiệt hỏa bao vây, trong thiên địa, khắp nơi đều là hơi nước mông mông, tiếp theo là sấm sét vang dội khắp bầu trời, sau đó là mưa to bắt đầu rơi xuống.
Lấy cái phễu thật lớn trong đại dương làm trung tâm, trong vòng phương viên hai mươi dặm không có một chút hình bóng hải tộc nào.
Cái chủng tộc hung tàn này tựa hồ cũng bị cỗ khí tức hủy thiên diệt địa này làm cho kinh sợ, trốn đi vô tung vô ảnh.
- Trời ạ…Đây không phải là lực lượng mà nhân loại có thể có được!
Hán Vương Bạch Kim Loris cũng là người tâm cơ thâm trầm, thế nhưng ở thời khắc này cũng không khỏi biến sắc, hắn chưa từng nhìn qua lực lượng của Tôn giả Đại Nhật cấp, thế nhưng xuất thân hoàng thất, học thức uyên bác, ánh mắt lợi hại, liếc mắt nhìn lại, trong lòng chính là một trận ớn lạnh, lấy ý chí kiên định của hắn cũng không khỏi sinh ra cảm giác run sợ và ý niệm chạy trốn.
- Nghĩ không ra nhanh như vậy, nhất định là hải tộc dùng thủ đoạn gì khác!
Một tầng quang diễm kim sắc nhàn nhạt bao phủ quanh Tôn Phi, vì vậy mưa rơi không cách nào đến gần người hắn trong phạm vi nửa thước được. Hắn đem ký ức lấy được từ đầu ba tên cường giả hải tộc lúc trước sửa sang lại một lượt, biểu tình trên mặt càng ngày càng ngưng trọng.
- Đây là cái gì? Rốt cuộc là cái gì? Hương Ba Vương, ngươi biết, nhất định ngươi biết, đúng không?
Thấy sắc mặt Tôn Phi ngưng trọng, Loris lớn tiếng hỏi Quốc Vương Bệ Hạ trong tiếng sấm rền vang liên tục bên cạnh.
- Nếu như ta nói, đây là nhất tôn hung thần hải tộc sắp thức tỉnh, ngươi tin hay không?
Tôn Phi cười ha ha, liếc mắt nhìn Loris, không có chút ý đùa bỡn nào, tiếp tục cười nói:
- Được rồi, ngươi không phải ở lại chỗ này, thừa dịp hung thần này còn chưa xuất thế, nhanh rời đi đi, sau khi trở lại đế quốc Lyon, nói cho đại đế của các ngươi biết, hải tộc hiện thế, hung thần cũng thức tỉnh, chiến tranh của nhân tộc đã không còn cần thiết, muốn không trở thành đế quốc đầu tiên bị diệt tẫn thì đình chỉ chiến tranh nội bộ, chuẩn bị tốt để ứng phó với những dị tộc hung tàn này đi!
Sắc mặt Loris thay đổi trong nháy mắt, không biết nên nói gì cho phải.
Hán có thể cảm nhận được khí tức tử vong nồng nặc phát ra từ cỗ lực lượng trước mắt, tự nhiên biết lời Tôn Phi nói không ngoa.
Có một tồn tại tà ác như vậy, tất nhiên là một Huyết Sát Thần nhất tôn vô thượng, hơn nữa, nếu là thần linh hải tộc, tất nhiên không thể nghi ngờ là nhân loại không thể địch nổi, đủ để hủy diệt tất cả trong thiên địa, mà lãnh thổ quốc gia đế quốc Lyon gần Phiêu Hương Chi Hải nhất, một khi nhất tôn hung thần như vậy phục sinh, triển khai vô tận giết chóc, vận mệnh của đế quốc Lyon không hề có chuẩn bị gì sẽ thế nào, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi cũng đủ khiến lòng Loris băng lạnh một mảnh.
Chỉ có một việc có thể xác định, đó là nhân loại không cách nào có thể ngăn cản được cỗ lực lượng này…Ít nhất, trong vòng đế quốc Lyon không có người nào có thể ngăn được cỗ lực lượng miệt thị thiên địa như vậy.
Một đạo sét lóe ra, âm hưởng thật lớn khiến đại não hỗn loạn của Loris giật mình một cái, hắn xoay người muốn chạy trốn, đột nhiên nhìn về phía Tôn Phi, hỏi:
- Vậy còn ngươi? Ngươi không trốn sao?
- Thoát được mùng một, không trốn được mười lăm!
Tôn Phi nói một câu ngạn ngữ mà Loris không hiểu gì.
Dưới ấn điện quang, Loris đột nhiên phát hiện, cái đối thủ khiến hắn và toàn bộ đế quốc Lyon run sợ, lúc này lại mang đến một cảm giác an toàn khó có thể hình dung, đặc biệt là trong đôi mắt sáng ngời, dưới quang huy của sét trên bầu trời tản ra mị lực kỳ dị, giống như là vực sâu không đáy, có thể hấp dẫn thu hút tất cả.
Trong nháy mắt này, Hán Vương Bạch Kim dù trước kia bị Tôn Phi bắt giữ cũng không bằng lòng chịu thua bao giờ, lúc này lần đầu tiên lại sinh ra một loại cảm giác mặc cảm tự ti!
Hưu!
Quang diễm kim sắc lóe ra, thân hình Tôn Phi như điện, ma sát kịch liệt khiến bên cạnh hắn không ngừng lóe ra hỏa hoa, bay thẳng đến trung tâm cái phễu nước biển kia mà lao xuống.
Loris thất kinh.
Cái người điên này, lẽ nào hắn muốn đi tự sát sao?
Bất quá cũng ở trong nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên minh bạch ý nghĩ của Hương Ba Vương, hắn cắn răng, cũng không có xoay người chạy trốn như Tôn Phi nói mà là chăm chú theo phía sau Tôn Phi, sắc mặt tái nhợt lao xuống cái phễu nước biển giống như là cự thú tiền sử há miệng chờ mà lao xuống.
Hắn không biết vì sao mình lại làm ra quyết định như vậy.
Hoặc là, chỉ vì không muốn ở phía sau Hương Ba Vương mà thôi?
…
…
Ầm ầm!
Giống như là cửu thiên nện mạnh vào nước biển, ngoài khơi bị nhấc lên sóng lớn trăm thước, chỉ là ở trong nháy mắt này, Tôn Phi đã chạm vào tới nước biẻn, đi tới độ sâu ngàn thước dưới đáy biển.
Một tiếng vang thật lớn từ phía sau truyền đến khiến Tôn Phi hơi bĩu môi.
Trước khi tiến vào đáy nước thì Tôn Phi đã biết Loris không có chạy trốn đào mệnh mà là đi theo phía sau mình,
Một người Lyon thú vị a!
Quốc Vương Bệ Hạ không để ý tới hắn, đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh.
Dưới mặt biển là một mảnh đen kịt, như là mực hòa tan vào nước, nước biển bên người điên cuồng mà xoay tròn, như là đưa thân vào một động xoáy thật lớn, tất cả mọi thứ trong nước đều đảo loạn, có một chút màu sắc kỳ quái lóe ra trong nước nhưng cũng không biết là vật gì.
Bất quá, lấy thị lực của Tôn Phi, tự nhiên có thể nhìn rõ tất cả trong vòng chu vi ngàn thước.
Đầu sỏ tạo nên vòng xoáy nước biển chính là một đạo quang trụ lực lượng màu xám, nó bắt đầu phun lên từ đáy biển sâu, tản ra một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị, điên cuồng mà quấy động tất cả, tựa hồ muốn đem hải vực này cắn nát triệt để.
Tôn Phi tìm đúng phương hướng, không chần chờ nữa, theo hướng mà đạo quang trụ phát ra, nhanh chóng lặn sâu xuống dưới.
Trong lúc thoáng qua đó cũng đã lặn xuống ít nhất mấy ngàn thước.
Áp lực thật lớn xung quanh tựa hồ là dần yếu đi, bất quá đạo lực lượng quang trụ màu xám kia lại càng thêm tiên minh, khí tức tản ra càng thêm nồng nặc, thế cho nên Tôn Phi cũng không dám đến quá gần, chỉ là lặn đến khoảng cách cách năm, sáu trăm thước mà thôi.
Cái hải vực này giống như là thâm sâu không có điểm cuối.
Qua hơn nửa canh giờ, thủy áp bên người dần dần tăng lên, Tôn Phi quan sát bốn phía, giống như là hư không vũ trụ đen kịt cô quạnh, vẫn là biển sâu đen kịt không nhìn thấy gì như cũ, cũng không có sinh vật nào tồn tại.
- Một cái nội hải nho nhỏ đã sâu như vạy, vậy không biết là vực sâu vô tận bên ngoài đại lục rốt cục là đáng sợ đến cỡ nào?
Tôn Phi không khỏi âm thầm kinh hãi.
Lại qua nửa giờ, Tôn Phi đã lặn ít nhất hơn hai ngàn thước, rốt cuộc loáng thoáng nhìn thấy một ít kiến trúc và mặt đất xuất hiện, tựa hồ là tới đáy biển rồi.