Tế Đàn Phục Sinh cũng không có kích cỡ to lớn, cũng không có gì thần bí cỡ nào, bên ngoài thoạt nhìn chỉ là một tế đàn nham thạch sáu thước đơn giản, mặt trên nham thạch thô ráp vô cùng, hiện đầy dấu vết năm tháng, mặt trên điêu khắc một ít hoa văn cũng đã sớm bị năm tháng trôi qua trở nên loang lổ, phần lớn bộ phận đều mơ hồ không rõ, mất đi diện mạo vốn có.
Địa phương đáng sợ chân chính chính là chỗ trung tâm đỉnh tế đàn.
Trên đỉnh tế đàn được khắc một trận văn ma pháp cực kỳ phức tạp màu lam nhạt, so với nói là khắc dấu thì chi bằng nói là thác ấn thì càng chuẩn xác hơn một chút, những trận văn ma pháp phức tạp này giống như là trời sinh đã tồn tại trên mặt đá, lấy một loại luật động cực kỳ kỳ dị, co rút rồi lại bành trướng ra giống như huyết quản, mặt đá như nở rộ một đóa hoa ánh sáng ngọc, trong mỗi nháy mắt có thể hiện ra một đường trận văn ma pháp cực nhỏ, cuồn cuộn pha tạp giống như khói biển, căn bản không có cách nào để phân rõ đây rốt cuộc là loại hình ma pháp trận nào.
Phía sau truyền đến từng trận tiếng rít gào rống giận và va chạm kịch liệt.
Tôn Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tà Thần Kluivert như một đầu sư tử hoang dã bị giam giữ, điên cuồng va chạm, lực lượng kinh khủng tán ra mọi nơi, đáng tiếc hắn hoàn toàn không thể phá vỡ được “Quyển Trục Tù Thần” được chế tạo từ Thần Phù văn, tà binh cự kiếm cũng chỉ thoáng lưu lại một dấu vết mờ mờ mà thôi.
“Quyển Trục Tù Thần” dù sao cũng là sản phẩm đắc ý nhất của hai cuồng nhân ma pháp, dung hợp Thần Phù văn trong đó, coi như là một tôn Ma Thần chân chính cũng không có khả năng dễ dàng đột phá từ quang tù đi ra, huống chi thực lực của Kluivert lúc này kỳ thực còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Nếu lúc này tạm thời Kluivert khó có thể giãy ra được, như vậy Tôn Phi cũng có thể đem toàn bộ tâm tư đặt trên tế đàn.
Tinh thần lực giống như sợi tóc kết thành một tấm võng dày đặc tinh tế, thử thăm dò điều thần kỳ ẩn sau trận văn ma pháp trên mặt đá, Tôn Phi đã theo hai người nữ tu sĩ và đại gia Kane học trận đồ ma pháp, lại có lý giải tinh tường nguyên lý và hệ thống các trận đồ ma pháp trong thời đại Thần Ma từ chi thư “Lợi Kiếm Ma Vương”, vì vậy biết rõ các trận đồ ma pháp đều có một định lý vĩnh hằng bất biến: bất luận là trận văn ma pháp nhìn như vô cùng phức tạp đều là do từng đường vẽ ma pháp đơn giản cấu thành, chỉ cần biết rõ nguyên lý vận hành của đường đơn giản nhất, tất cả vấn đề nan giải cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Bất quá, chính là vì suy nghĩ đến điểm này, vì vậy thời điểm các Ma Pháp Sư bố trí trận đồ ma pháp đều sẽ thiết trí một ít bảo hộ hoặc là bẫy rập nhỏ, khiến kẻ tới sau rất khó phát hiện ra được nguyên lý vận hành của các đơn nguyên ma pháp, dẫn đến lạc lối trong việc giải trận đồ, do đó kích phát lực lượng của ma pháp trận, dẫn đến họa sát thân.
Nói như vậy, càng là ma pháp trận phức tạp thì ở phương diện bảo hộ càng tốt hơn.
Sở dĩ “Tế Đàn Phục Sinh” có thể ma diệt lực lượng phong ấn trăm năm, khiến Ma Thần ngủ sâu nơi đáy vực sâu phục sinh chính là do chỗ lợi hại của trận văn ma pháp phức tạp kia, có thể thấy được ma pháp trận này lợi hại thế nào, vì vậy thủ đoạn bảo hộ tự thân của nó cũng càng cao minh.
Cho nên đối với Tôn Phi mà nói, để phá giải ma pháp trận này chắc chắn cần quá trình cực kỳ thong thả, mất nhiều thời gian.
Coi như là dưới tình trạng không có quấy rầy, Tôn Phi muốn phá giải một ma pháp trận Thần cấp như vậy, sợ rằng ít nhất cũng cần thời gian mười ngày nửa tháng.
Thế nhưng “Quyển Trục Tù Thần” cũng tuyệt đối không thể đem Kluivert giam giữ trong thời gian dài như vậy được.
Chỉ cần Kluivert từ trong quang tù lao ra, Tôn Phi dĩ nhiên phải chạy trốn.
May là đối với Tôn Phi mà nói, mục đích của hắn cũng không phải là phá giải ma pháp trận Thần cấp này mà chỉ cần đem nó gần phá hư. Phá hư một cái ma pháp trận chỉ cần phá hư một đường ma pháp nho nhỏ trong đó là được rồi, giống như là phá hư cơ quan vận chuyển khí tinh vi cũng không cần đem toàn bộ cơ quan vận chuyển khí đều phá hỏng, mà chỉ cần nhỏ một cái đinh ốc then chốt trong đó ra là được rồi!
Thời gian bốn, năm phút đồng hồ trôi qua, trên mặt Tôn Phi lộ ra thần sắc vui mừng.
Hắn đã nắm đúng được đường vẽ ma pháp mấu chốt trong trận đồ này, tinh thần lực ngưng tụ trở thành lưỡi dao rất nhỏ, chỉ cần đem mấy đường vẽ ma pháp này chặt đứt, như vậy toàn bộ ma pháp trận đã mất đi hiệu lực vốn có, đình chỉ việc ăn mòn phong ấn trăm năm lại.
Chẳng qua là, quá trình này cũng khá nguy hiểm.
Phá hư kết cấu trận đồ ma pháp sẽ đụng phải phản phệ của toàn bộ ma pháp trận, lực phản phệ của trận văn ma pháp Thần cấp trước mặt này ít nhất cũng đạt tới một kích toàn lực của một vị Tôn giả Đại Nhật cấp đại viên mãn, lấy thực lực trước mắt của Tôn Phi còn cần cẩn thận ứng đối, tách ra phản phện, bằng không, kết cục chính là thất khiếu chảy máu, thân tử đạo tiêu.
Trán Tôn Phi đã thấm ra từng giọt mồ hôi hột lo lắng.
Mồ hôi pha cùng với máu loãng trên thân, nhuộm dần rập rạp vết thương của Tôn Phi, chảy xuôi trên mặt đất.
Hắn nghĩ tới một bí kỹ tinh thần lực trong chi thư “Kỹ Năng Tử Sắc” rất thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ như vậy, lập tức nhớ lại một lần, sau đó cẩn thận từng li từng tí bắt đầu chặt đứt đường vẽ ma pháp trên mặt đá…
Oanh!
Một cỗ quang trụ màu lam đậm mang theo lực lượng bất khả tư nghị đột nhiên từ trên “Tế Đàn Phục Sinh” phun bắn ra, sượt qua vai Tôn Phi, bắn thủng khung đính “Thần Điện Hi Sinh” còn chưa hoàn toàn sụp xuống, nổ nát cả vòng quang tráo trên bầu trời thành, oanh nhập vào trong đại dương mênh mang, biến mất không thấy!
Cỗ lực lượng này không ai có thể chống đối, làm người ta run sợ.
Thế cho nên sau khi nó biến mất một đoạn thời gian thật lâu rồi, trong không trung vẫn lưu lại một đạo chân không màu lam nhạt như cũ, vòng bảo hộ màu xanh da trời trên tòa thành lấy một loại tốc độ cực nhanh chữa lành lại, trong thời gian ngắn phục hồi lại như cũ, cũng may nước biển vô tận cũng bị cỗ lực lượng này làm sinh ra một thông đạo chân không, giống như là bị đông cứng lại, nước khó có thể chảy vào, cũng không uy hiếp đến sự an toàn của tòa thành hải tộc!
- Thành công!
Tôn Phi đại hỉ, hắn thành công chặt đứt mấy đường vẽ ma pháp then chốt của trận văn ma pháp, cũng tách ra khỏi phản phệ đáng sợ của trận văn ma pháp Thần cấp, lúc này, ma pháp trận màu lam nhạt trên “Tế Đàn Phục Sinh” giống như một cái khí cầu bị đâm phá, lực lượng ngưng tụ tiêu thất từng chút, đường văn màu lam càng ngày càng mờ đi, dần dần biến mất từng chút!
- Đáng chết! Thế nhưng…Không được tha thứ cho nhân loại!
Cảm nhận được lực lượng trên tế đàn có biến hóa, sắc mặt của Kluivert kịch biến.
Hắn càng điên cuồng giằng co hơn, Thần Phù văn trên quang tù bị hắn chém ra từng đạo dấu vết bạch sắc, có lẽ “Quyển Trục Tù Thần” cũng không thể kiên trì lâu thêm được nữa.
…
…
- Cỗ lực lượng đây…không phải là lực lượng của Kluivert đại nhân, rốt cuộc là….
Đứng ở trên cửa đá “Thần Điện Hi Sinh”, người đứng đầu hải tộc nhìn cỗ lực lượng đáng sợ biến mất trong nước biển mênh mông, lúc này nàng đã hoàn toàn không còn vẻ trấn định ban đầu, nàng vẫn luôn đợi chiến đấu trong thần điện kết thúc, thế nhưng liên tiếp xảy ra biến hóa ngoài dự liệu, tựa hồ làm cho toàn bộ nỗ lực và cái giá đắt mà nàng phải bỏ ra đã trôi theo nước chảy.
- Lẽ nào nhân tộc đáng chết này chính là biến số trong truyền thuyết…Khô lâu chết tiệt, hắn cũng không nói rõ ràng, nhân tộc này lại lợi hại như vậy!
Người đứng đầu hải tộc nhớ lại thân ảnh hắc sắc thần bí kia, nhớ lại khế ước giữa hắn và toàn bộ hải tộc, trong nháy mắt này, một đạo thiểm điện xẹt qua trong đầu, nàng đột nhiên minh bạch, có lẽ Khô Lâu Hoàng Kim kia đã che giấu tin tức nào đó cực kỳ quan trọng với mình.
Mà càng thêm thất sách chính là, hải tộc kiêu ngạo không vâng chịu ai từ ngàn đời này, không thèm ngó tới nhân tộc, làm cho nàng không có tỉ mỉ điều tra tin tức về tên nhân tộc Alexander này, thế cho nên mới xảy ra sai lầm nghiêm trọng.
- Lẽ nào sau hơn ngàn năm, đại lục thật sự đã hoàn toàn dưới sự thống trị của nhân loại? Lẽ nào nhân tộc thực sự trở nên đáng sợ như thế?
Người đứng đầu hải tộc nhìn thoáng qua một mảnh phế tích “Thần Điện Hi Sinh” phía sau, cũng không có tiến vào trong đó mà là hóa thành một đạo lưu quang kim sắc, biến mất trên bầu trời tòa thành.
…
…
- Ha ha ha, lũ tạp toái, đến a, đến a, cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của đại gia Loris ta!
Ở cửa truyền tống môn, cả người Loris đầy tiên huyết, hoàn toàn không còn vẻ ưu nhã anh tuấn như thường ngày, trong tay hắn nắm một thanh trường thương ma pháp, xem như gậy gộc mà sử dụng, một mình ngăn trở trước tòa truyền tống môn, cả người như từ huyết trì đi ra, chật vật đến cực điểm.