Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 917 - Chương 813: Thành Chủ Tới

Quoc vuong van tue Full
Chương 813: Thành Chủ Tới
 

Nếu chưởng khống giả nguyện ý đứng ra giải quyết chuyện này, vậy không thể nào mà tốt hơn được, Kane đã có lý giải một ít về thực lực của Tôn Phi, biết trong toàn bộ thành Đức Luân này không người nào có thể là đối thủ của chưởng khống giả, một chút cũng không lo lắng, hắn quay đầu nhẹ giọng hạ vài đạo mệnh lệnh, những cao thủ “Chú Đỉnh Hào” tinh thần phấn chấn đáp ứng một tiếng, đoàn người đem cửa lớn đại sảnh và toàn bộ cửa sổ đều nhất tề chặn lại.

Cuối cùng đã tới thời điểm hãnh diện.

Chủ quản Kane tuy rằng vẫn bày mưu kế phản ứng lại, thế nhưng vẫn luôn thiếu một ít khí phách, trong khoảng thời gian đối mặt với “Tẩy Phong Hào” gây sự, luôn luôn phải nhường nhịn, thật quá uất ức, mà bây giờ có vị cường giả trẻ tuổi áo bào trắng, tuy không cần biết lai lịch thế nào, thế nhưng loại biểu hiện kiêu ngạo bá đạo này khiến cho mỗi người của “Chú Đỉnh Hào” đều có cảm giác vô cùng sung sướng.

Đến lúc này, kỳ thực tất cả mọi người đều đã nhìn ra được, địa vị của Tôn Phi ở trong “Chú Đỉnh Hào” kỳ thật còn trên Solomon Kane, rất nhiều người cũng đã suy đoán, cái thanh niên tóc đen áo bào trắng này chính là đại lão bản thần long thấy đầu không thấy đuôi phía sau “Chú Đỉnh Hào” đi.

Tình thế đột ngột thay đổi khiến lão đầu hói Glazer nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.

- Đây…Ha ha, tiểu huynh đệ, hà tất động can qua lớn như vậy, nếu như kinh động thành chủ đại nhân, đến lúc đó xuất động quân đội, mọi người ai nấy đều khó coi, sự tình hôm nay là “Tẩy Phong Hào” chúng ta lỗ mãng, tổn thất của “Chú Đỉnh Hào”, chúng ta bồi thường toàn bộ, chuyện này, không bằng dừng lại ở đây đi, ngươi xem thế nào?

Trong lòng Glazer cực kỳ tức giận, thế nhưng không thể không tạm thời chịu thua.

Thời điểm kiêu ngạo nên kiêu ngạo, thời điểm đáng thương nên ra vẻ đáng thương, đối với con cáo già này mà nói, mặt mũi là thứ không đáng giá mấy đồng, sinh tồn ở nơi thế giới luật rừng băng lãnh này lâu như vậy rồi, những đạo lý này hắn đã sớm nhìn thấu, cái tên cao thủ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này không phải là kẻ mà hắn có thể đối nghịch được, không bằng trước tiên nhẫn nhục, trở về tìm cách tốt hơn, sỉ nhục hôm nay gặp phải, sớm muộn gì cũng có ngày đến thu hồi lại cả vốn lẫn lời.

Ai biết Tôn Phi cũng không nhìn hắn cái nào.

Cái loại thần tình không thèm nhìn này, coi như là những người vây xem bên cạnh cũng rõ ràng ý tứ: ngươi xem ngươi là cái thá gì, căn bản không đủ tư cách nói chuyện với lão tử, lười nhìn ngươi. Một màn này khiến tất cả mọi người nhịn không được mà cười ra tiếng, Glazer ở thành Đức Luân coi như là đại nhân vật, chưa từng chịu qua loại sỉ nhục như hôm nay, những người trước kia từng bị hắn khi dễ đều hưng phấn vô cùng.

Sắc mặt Glazer thay đổi trong nháy mắt, lúc xanh lúc đỏ, trong lòng hận không thể đem Tôn Phi thiên đao vạn quả, nhưng cuối cùng vẫn phải mang nụ cười trên mặt, không dám có bất kỳ bất mãn nào.

Tên cao thủ phía sau Glazer nhân cơ hội cho rằng Tôn Phi không để ý, một thân đấu khí hỏa hệ lục Tinh cấp của hắn vận hành đến đỉnh phong, phảng phất như có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt bao vây lây thân thể cao lớn của hắn, tiện tay nắm lấy một kiện binh khí rơi trên mặt đất, thổi phù một tiếng, trong nháy mắt thanh binh khí hóa thành nước thép hồng sắc, rơi trên mặt đất đem sàn nhà đốt thành cái động hắc sắc.

Một màn này khiến người ta kinh hãi, mọi người xung quanh liên tục kinh hô, đối với phần lớn người thường và Vũ giả thấp cấp mà nói, loại uy lực này tựa hồ so với uy áp vô hình của Tôn Phi còn kinh khủng hơn một ít.

Tên tráng hán nhìn qua mọi người, khiêu khích cười cười, nhếch miệng nói:

- Glazer đại nhân nguyện ý hòa giải, coi như số ngươi gặp may, còn làm bộ cái gì? Kẻ làm bộ hơn ngươi, lão tử cũng đã gặp qua, cuối cùng không phải là vẫn bị lão tử rút gân sao? Con mẹ ngươi, cho ngươi sống không được chết cũng không xong, nếu như không muốn chết quá bi thảm thì tránh ra, sự tình hôm nay, tạm thời ta sẽ bỏ qua cho, hừ!

Tôn Phi rốt cuộc nhìn tên tráng hán một cái, nhẹ nhàng mà lắc đầu:

- Thực sự là đáng tiếc!

Tráng hán sửng sốt, không hiểu gì:

- Đáng tiếc cái gì?

- Đáng tiếc ngươi có một thân thực lực của cường giả, thế nhưng không có tôn nghiêm của cường giả, một thân đấu khí lục Tinh cấp, nếu như không thể dùng để theo chính đạo hành hiệp trượng nghĩa, ít ra cũng nên đi làm một dong binh kiếm ăn trên thực lực của mình, như thế ít ra còn được người tôn kính, thế nhưng ngươi lại đắm mình, vẽ đường cho hươu chạy, đi theo một tên thấp hèn không bằng heo chó, thực sự là đáng tiếc a!

- Ngươi…Ngươi đây là muốn chết!

Tráng hán giận tím mặt, hỏa diễm thiêu đốt bàn tay to lớn, bắt qua cổ Tôn Phi nhanh như tia chớp.

Ellen Page và mấy nữ tử bên cạnh nhất thời kêu lên sợ hãi.

Tôn Phi mỉm cười, hé miệng thở một cái.

Nhất thời, một màn bất khả tư nghị xuất hiện.

Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn, hỏa diễm đáng sợ thiêu đốt trên thân tráng hán lục Tinh cấp, ngay cả kim cương bách luyện đều có thể thiêu đố thành nước thép, đột nhiên trở nên yếu đuối vô cùng, giống như là một ngọn nến trong gió, dễ dàng bị một hơi thở của thanh niên áo bào trắng này thổi tắt toàn bộ, không còn mảy may.

Thân thể khổng lồ của tráng hán sau khi thoáng cứng đờ cũng không tự chủ được mà bị thổi bay ra ngoài ba, bốn thước, hung hăng ngã đập trên mặt đất bên cạnh tên thanh niên mũi ưng, sau khi sửng sốt, hắn kêu rống lên thống khổ giống như là lợn bị giết:

- A, không, a a, đấu khí của ta, vì sao ta không còn cảm thấy…Ngươi, ngươi thật ngoan độc làm bể nát tinh tuyền đấu khí của ta, ngươi phế bỏ đấu khí của ta!

Tráng hán phát điên giùng giằng muốn đứng lên, nhưng lại như bị rút gân, bò cũng không bò dậy nổi.

Mọi người không kìm lòng nổi mà há to miệng, thậm chí có thể nghe được âm thanh nước bọt rơi tí tách trên mặt đất, một màn phát sinh trước mắt vượt xa cực hạn tưởng tượng của bọn hắn, chỉ là một hơi thở nhẹ nhàng, thế nhưng triệt để đánh bại một cao thủ lục Tinh cấp đủ để xưng hùng trong thành?

Thanh niên tóc đen áo bào trắng này không phải là thần linh lâm trần đi?

Một hơi thổi xong, lúc này Tôn Phi mới nhàn nhạt nói:

- Nếu tôn nghiêm cường giả đã bị ngươi hủy hoại, vậy ta giúp ngươi thu hồi lại đấu khí đi!

Lúc này Glazer mới chính thức sợ hãi.

Một tia ý niệm trả thù cuối cùng trong lòng hắn tiêu tan thành mây khói, hắn thật sự ước hôm nay mình không có xuất hiện ở “Chú Đỉnh Hào”, thật muốn một hồi phát sinh trước mắt chỉ là ác mộng mà thôi, chỉ cần mở mắt, tất cả sẽ hóa thành mây khói, đáng tiếc không được a, ác mộng vẫn còn tiếp tục, thanh niên tóc đen áo bào trắng trước mắt này thực lực trác tuyệt, thủ đoạn tàn nhẫn, người tâm tư thâm trầm như Glazer đương nhiên biết, lần này hắn thật sự chọc phải một cao thủ tuyệt thế mà chính mình không thể trêu vào, không những mình không thể trêu vào, coi như là tự mình thành chủ Henry đến, chỉ sợ cũng không có cách nào làm gì được đối phương.

Một hơi thở có thể dễ dàng phế bỏ một cao thủ lục Tinh cấp, thực lực đã đạt đến trình độ nào chứ, kẻ không thông vũ kỹ như Glazer không biết, nhưng coi như là dùng gót chân để tính, hắn cũng rõ ràng, chí ít trong các cao thủ phủ thành chủ, không ai có thể làm được như vậy.

Lúc này, Glazer thật sự không hy vọng thành chủ Henry đến.

Cái tên hỗn đản tham lam kia tàn bạo vô cùng, không coi ai ra gì, chết còn sĩ diện, không giống như hắn biết co biết dãn, một khi làm căng, chọc giận vị cường giả siêu cấp này, chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ thành Đức Luân đều phải máu chảy thành sông, cái mạng nhỏ của mình phỏng chừng cũng khó mà bảo vệ được.

Thế nhưng, vừa lúc đó, xa xa truyền đến tiếng áo giáp ma sát và binh khí leng keng.

Đoàn người khó có thể ngăn được mà kinh hô lên, thối lui sang hai bên như thủy triều.

Chỉ thấy một đội binh sĩ y giáp tiên minh, xếp thành hàng từ con đường trung tâm cuồn cuộn mà đến, nước lũ hồng sắc đem “Chú Đỉnh Hào” bao vây lại, phía sau lại là một đội ngũ kỵ binh, tiếng người ngựa hí vang dội, đao thương giơ lên cao, hàn quang um tùm, một cỗ thiết huyết khí ập đến trước mặt.

Mà tên quan quân bị Tôn Phi đánh ra bảo đi mời thành chủ đến, lúc này đã không còn bộ dạng chật vật như lúc trước, đổi lại là một thân áo giáp ma pháp hoa lệ, cưỡi bạch mã, khí phách dâng trào, phóng ngựa giơ roi, lớn tiếng hô quát đội ngũ kỵ binh trước mắt.

- Thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân giá lâm!

Tên quan quân diễu võ giương oai rống lên.

Quả nhiên hắn đã mời được thành chủ đại nhân Henry đến.

Bình Luận (0)
Comment