Tôn Phi biết vì sao mà Loris phiền muộn, đổi làm bất cứ người nào, vô duyên vô cớ từ anh hùng bị nói xấu thành phản đồ nhân tộc cũng sẽ có biểu tình như vậy mà thôi.
Hắn cũng không hỏi trong khoảng thời gian buổi trưa Loris biến mất đi nơi nào, bởi vì rõ ràng có thể đoán được, vị Hán Vương Bạch Kim đế quốc Lyon này, chuyện thứ nhất sau khi về nước khẳng định là đi liên lạc với phía hoàng thất đế quốc, truyền đạt một ít tin tức, đáng tiếc, hiện tại xem ra, trước khi chân tướng sáng tỏ, chỉ sợ Loris không thể nào được hoàng thất đế quốc Lyon chấp nhận rồi.
- Alexander, ngày hôm nay ngươi bại lộ hành tung?
Loris đè nén phiền muộn trong lòng xuống, nhịn không được ai oán nói:
- Ngươi hẳn là đã biết về những lời nói dối vô sỉ của tên D’Alessandro rồi, hiện tại hai người chúng ta đều bị oan, trở thành công địch của toàn bộ đại lục Azeroth, việc cấp bách hiện tại là nghĩ biện pháp làm sáng tỏ chân tướng, ngươi lại làm bại lộ hành tung nhanh như vậy, sẽ khién một số người chú ý đến, đưa tới phiền phức không đáng có, thật sự là không sáng suốt!
Tôn Phi khẽ cười nói:
- Ta là cố ý bại lộ thân phận, có lẽ như vậy sẽ khiến một số kẻ đứng ngồi không yên mà hành động, đến lúc đó chúng ta có thể thừa cơ.
Loris há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy Hương Ba Vương nói cũng có chút đạo lý.
Tình hình trước mắt, ngầm hành động sẽ không có kết quả gì, trừ phi có thể làm cho D’Alessandro nói ra sự thật, nhưng như vậy hiển nhiên là không thể nào, hoặc là sau khi làm bại lộ hành tung, khiến D’Alessandro biết bọn họ cũng chưa chết, hành động trong khi hoảng loạn, bọn họ có thể bắt được cơ hội.
D’Alessandro thân là môn đồ đệ nhị của Vũ Thánh đại lục Azeroth, địa vị cao cao tại thượng, thực lực trác tuyệt, tâm tư ác độc, biết hai người bọn họ không chết, nhất định sẽ an bài thủ đoạn tiếp theo, giết người diệt khẩu, che dấu chân tướng, nhưng nếu như Hương Ba Vương ngay cả Tà Thần hải tộc đều có thể đánh bại, vì vậy Loris cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn của hai người.
Hắn đột nhiên nghĩ tới một sự tình khác, hiếu kỳ nói:
- Ta nghe nói “Chú Đỉnh Hào” xảy ra chuyện, thế nào? Cửa hàng vũ khí kia dĩ nhiên là sản nghiệp của ngươi?
Tôn Phi thản nhiên gật đầu.
Cái này không cần phải giấu diếm.
Sản nghiệp dưới “Tín Phóng Bạn” quá nhiều, không chỉ có mỗi một mình “Chú Đỉnh Hào”, hơn nữa lại cũng không phải là hình thức đại lý, người khác không có khả năng tra ra được các chi nhánh khác trong tổ chức, hơn nữa, trải qua một trận đánh dưới đáy biển, người thông minh như Loris tự nhiên hiểu cái gì không thể làm, ánh mắt đã không chỉ ở tranh đấu giữa hai đế quốc, cũng sẽ không làm gì “Chú Đỉnh Hào”, nói không chừng vì nguyên nhân này, một ngày khi Loris chấp quyền lớn, còn có thể chiếu cố nhiều hơn cho tiểu điếm nhỏ này.
Kế tiếp hai người trao đổi một ít tin tức thăm dò được ban ngày, sau đó lên kế hoạch một phen rồi tự trở lại trong phòng nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, Tôn Phi và Loris cũng không rời khỏi thành Đức Luân mà thoáng cải trang khiến người thường không nhận ra thân phận của hai người, sau đó nghênh ngang đi trong thành cả ngày, thẳng đến khi màn đêm buông xuống mới trở lại lữ quán, ăn uống một phen, sau đó lại tự về phòng nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, hai người Tôn Phi và Loris ở lại trong thành Đức Luân ba ngày, đến buổi sáng ngày thứ tư mới nghênh ngang từ cửa chính thành Đức Luân rời đi, xuất phát hướng về phía đế đô đế quốc Lyon.
Nói thật ra, vạch trần lời nói dối của D’Alessandro, cọ rửa oan khuất của chính mình không phải là mục đích chủ yếu của Tôn Phi, tìm được Khô Lâu Hoàng Kim quỷ dị kia, tiêu diệt được hắn, đây mới là chuyện cấp bách nhất mà Tôn Phi cần làm.
Thời gian gần gây liên tiếp xảy ra những sự việc đã cho thấy, tên khô lâu này có năng lực nhấc lên phong ba nộ bạo, bất luận là sự xâm lấn của thập đại đế quốc hay là Tà Thần hải tộc hải vực Phiêu Hương tái sinh, phía sau tựa hồ đều có bóng dáng của tên khô lâu đáng chết này, Tôn Phi có một loại dự cảm, Khô Lâu Hoàng Kim dưới “Tế Đàn Thần Ma” bị mình vô tình phóng thích chính là chìa khóa đang chậm rãi chuyển động mở ra hộp Pandora, trước khi chiếc hộp chết tiệt đó mở ra, Quốc Vương Bệ Hạ nhất định phải đem cái chìa khóa bất định này phá hủy, bằng không, tương lai đại lục Azeroth chính là chiến hỏa vô tận, máu chảy thành sông.
Tôn Phi quyết định để Loris mang mình đi tìm cái khô lâu huyết sắc thần bí đã trồng xuống mầm mống lực lượng trong cơ thể hắn.
…
…
Không lâu sau khi rời khỏi thành, Tôn Phi cũng đã cảm thụ được bốn phía xung quanh thường có một cỗ lực lượng ẩn hiện, đang truy tung và giám thị hai người.
Một đường hướng nam mà đi, người ở dần dần thưa thớt.
Tốc độ của hai người tiến lên rất nhanh, vì để tránh cho khiến người khác chú ý nên hai người chọn con đường núi hẻo lánh mà hành tẩu, thời điểm màn đêm buông xuống đã đi tới rừng rậm lớn nhất phía bắc đế quốc Lyon, ánh trăng xuyên qua cây cổ thụ soi xuống, hai người chọn một khu đất cạnh hồ nước dừng lại nghỉ ngơi.
Còn không đợi hai người ăn uống no đủ, hơn mười cỗ khí tức lực lượng không kém từ bốn phương tám hướng bao vây qua đây.
- Tới rồi, mười sáu cường giả Nguyệt cấp, tuyệt đối danh tác a! Ân, tựa hồ trong đó còn có người của giáo đình, bất quá, rất đáng tiếc, D’Alessandro cũng không có đến.
Tôn Phi nháy mắt với Loris.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta giết sạch bọn họ sao?
Loris cau mày, tâm tình thật không tốt:
- Làm như vậy tựa hồ không quá thỏa đáng, giết chóc quá nhiều, sau này coi như chúng ta rửa sạch được oan khuất rồi cũng sẽ có vô số cường địch tử thù, hơn nữa, bọn họ cũng là không hay biết gì, là kẻ đáng thương bị D’Alessandro lợi dụng.
- Đương nhiên không thể giết.
Tôn Phi chậm rãi đứng lên, cười thập phần sáng lạn:
- Ta còn trông cậy vào bọn họ giúp ta rửa sạch oan khuất a, dù sao cũng có thể giúp ta kích thích vị D’Alessandro đại nhân kia a!
Loris gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng đi nhiều.
Thành danh từ lâu, địa vị cực cao, thống lĩnh đại quân, chiến tích vô số, hơn nữa thực lực cá nhân cường hãn, cũng không phải là loại người không có chủ kiến, thế nhưng Loris ở trước mặt Tôn Phi vẫn luôn đặt Tôn Phi làm chủ từ trong tiềm thức.
Đúng lúc này, trong trời đêm bốn phía, đột nhiên quang hoa đại tác, từng đạo quang diễm ma pháp hoa mỹ phóng lên cao, cuối cùng tương hỗ liên hợp lại một chỗ, một cỗ lực lượng kỳ dị tràn ngập ra không trung, tạo thành một vòng quang tráo nhàn nhạt, như ẩn như hiện, đem hai người Tôn Phi và Loris bao vây lại trong đó.
Đây là một ma pháp trận phong ấn cực kỳ lợi hại.
- Ha ha ha, pháp trận thành hình, mọi người không cần lo lắng bọn phản đồ này chạy trốn, cùng tiến lên, đem nay giết chết hai tên phản đồ vô sỉ này, trừ hại cho nhân tộc!
Trong tiếng cười lớn uy mãnh, một thân ảnh hỏa hồng sắc từ trong rừng rậm đi tới.
Loris hơi nheo mắt lại.
Đây là một cường giả Nguyệt cấp thực lực không tầm thường, chí ít cũng đã ngoài cảnh giới Bán Nguyệt cấp, sát cơ phụt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.
Cùng lúc đó, bốn phía không ngừng xuất hiện bóng người đi ra, trên cây, trên bầu trời, trên mặt nước, trên tảng đá, từng cường giả Nguyệt cấp tướng mạo khác nhau, mang theo sát cơ không chút che dấu, cười lạnh đem hai người Tôn Phi và Loris triệt để bao vây lại.
- Ài, kẻ không sợ chết thật là không ít, thật đúng là không ít người tới, chỉ là đáng tiếc a, đều là một đám đáng thương bị lợi dụng, không biết chờ một lát nữa có mấy kẻ có thể sống sót trở lại?
Tầm mắt của Tôn Phi đảo qua từng tên, ánh mắt sắc bén như đao, không có chút thái độ khẩn trương nào, nói nói cười cười.
- Phi, loại tạp chủng không biết xấu hổ, nhân tộc thế nào lại có hai kẻ bại hoại như các ngươi, các ngươi không phải là cấu kết với hải tộc sao? Hắc hắc, ngày hôm nay vừa lúc đem bọn ngươi băm thành thịt vụng, rải đến biển làm mồi cho cá!
Có người trợn mắt mắng to.