Giờ khắc này, tất cả mọi người đều minh bạch thực lực chân chính của vị cường giả thần bí trong đại lâu kia.
Mọi người chỉ cảm thấy đại não bị oanh động một tiếng, tư duy không đủ để dùng.
Đây tuyệt đối là một tin tức chấn động, một loạt sự tình trước đây khiến ai cũng biết thanh niên áo bào trắng là một cao thủ, thế nhưng vạn vạn không ngờ lại cao tới trình độ này, dĩ nhiên là một cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp trong truyền thuyết, có thể phi thiên độn địa, kiên sơn tạo lục, san bằng núi cao hải dương.
Đây tuyệt đối là tồn tại vô địch!
Ít nhất trong lịch sử thành Đức Luân chưa từng xuất hiện qua một vị cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp nào.
ảo giác mặt trời mọc chói lọi khiến cho mọi người đều cảm thấy hô hấp khó khăn.
Ở đại lục Azeroth, mỗi một cảnh giới võ đạo đều có hình thức biểu hiện đặc trưng.
Vũ giả đấu khí Tinh cấp có thể lợi dụng đấu khí sản sinh ảo giác tinh tuyền, cường giả đấu khí Nguyệt cấp có thể lợi dụng đấu khí huyễn hóa ra ảo giác hình trăng khuyết thiếu nhất định, mà mặt trời mọc phát xạ ra vô tận quang mang, tinh thần phấn chấn bừng bừng, mặc dù không có uy áp làm người ta hít thở không thông, thế nhưng khiến người ta có một loại cảm giác uy nghiêm đẹp đẽ quý giá đánh vào thị lực, đây chính là tượng trưng cho cường giả thực lực Tôn giả Đại Nhật cấp mới có.
Lần này căn bản không cần bất luận khí thế uy áp gì, binh sĩ bốn bề không cần mệnh lệnh quan quân, cũng không cần quan tâm xem thành chủ đại nhân nghĩ gì, toàn bộ đều buông vũ khí xuống, quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Đây là cường giả chân chính, dĩ nhiên là lấy được tôn kính của bọn họ.
Nhất là cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp, đối với thành Đức Luân mà nói, giống như là một tôn Thần Linh lâm trần, căn bản không có khả năng chống lại, không có khả năng làm trái, thậm chí đối với cả đế quốc Lyon mà nói, đều là một tồn tại cao nhất, coi như là hoàng thất Lyon cũng không dám đắc tội với một vị cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp, khó có thể thừa nhận được lửa giận của một tồn tại tối cao.
- Thành chủ Henry, hiện tại có thể lăn ra đây rồi hả?
Thanh âm bình tĩnh từ trong đại lâu “Chú Đỉnh Hào” truyền ra.
Lời vừa dứt không đến mấy giây, thân ảnh một trung niên cao gầy, vẻ mặt trắng bệch, không dám chậm trễ chút nào, thất tha thất thểu từ phía sau các binh lính đi ra, hắn mặc áo giáp ma pháp hoa lệ trên người, trên đầu mang theo kim quan, chỉ là những phục trang hoa lệ đẹp đẽ này không thể cho hắn chút cảm giác an toàn nào, hốc mắt hắn có chút biến thành màu đen, cước bộ phù phiếm, nhìn ra được, mặc dù có một ít cơ sở võ đạo nhưng rõ ràng là sa đà vào tửu sắc quá lâu, đã hoang phế không còn lại bao nhiêu.
Người này chính là thành chủ Henry thành Đức Luân.
Lúc này trên mặt hắn không có một chút huyết sắc, trắng bệch một mảnh, bởi vì sợ hãi mà hai chân không ngừng run rẩy, có lẽ là sợ hãi cực độ, đi chưa được mấy bước đã té lăn trên mặt đất, không dám chậm trễ chút nào, dùng cả tay chân bò đến cửa đại sảnh, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nơm nớp lo sợ nói:
- Henry, thành chủ thành Đức Luân bái kiến đại nhân, ta không biết ngài là…
Giờ khắc này, Henry đâu còn bộ dáng kiêu ngạo của thành chủ một thành.
- Được rồi, ta không có thời gian nghe những lời vô ích của ngươi, ta chỉ cần biết, “Chú Đỉnh Hào” của ta, rốt cuộc tại sao lại cấu kết cùng đạo tặc, rốt cuộc tại sao cấu kết với hải tộc? Nghe nói thành chủ đại nhân có chứng cứ xác thực lắm, muốn đem tất cả người trong điếm bắt đến đại lao nghiêm hình tra tấn?
Lời còn chưa dứt, thế nhưng đại ý ai cũng đều hiểu.
- Đây…
Henry giật mình một cái, thiếu chút nữa bị dọa chết.
Đừng nghĩ hắn là thành chủ được hoàng thất đế quốc Lyon cắt cử, cũng coi như là đại quan có chút thế lực và địa vị trong đế quốc, trong toàn bộ thành Đức Luân hắn chính là thổ hoàng đế, không người nào dám trêu chọc, coi như là đại quý tộc đế quốc cũng không dám đơn giản động đến hắn, nhưng nếu như bị một tôn cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp giết đi cũng là chết vô ích, đừng nghĩ đế quốc có thể lấy lại một cái công đạo cho hắn, coi như là giết chết mười tên địa vị như hắn, hoàng thất đế quốc cũng không tùy tiện trở mặt với một vị cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp.
- Đại nhân, trong chuyện này…khả năng có hiểu lầm gì…tình báo của chúng ta, khả năng là xuất hiện sai lầm, ta…Ta trở lại nhất định sẽ…
Tròng mắt thành chủ Henry liên tục chuyển động, trăm ngàn ý niệm điên cuồng lóe ra trong đầu hắn, đồng thời cuống quýt dập đầu, hắn tuy rằng tàn bạo ngang ngược, thế nhưng càng quý trọng tính mạng của mình hơn, biểu hiện nhu thuận như một con chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh, vội vang tìm từ, muốn giải thích rõ ràng, trong lòng sắp đem Glazer mắng chết rồi, không phải nói điều tra ra đằng sau “Chú Đỉnh Hào” không có một thế lực nào sao? Thế nào lại nhô ra một vị cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp, đây còn kinh khủng hơn so với bất cứ một thế lực nào a!
- Bỏ đi, ta không muốn nghe ngươi giải thích, ngày hôm nay gọi ngươi đến, chỉ muốn nói cho ngươi ba chuyện.
Trong đại sảnh truyền ra âm thanh.
- Vâng vâng vâng, đại nhân, ngài cứ nói!
Thành chủ Henry gập đầu không dám cãi.
- Thứ nhất, “Chú Đỉnh Hào” là thương hộ thiện lương, mỗi tháng đều nộp thuế đúng hạn, không có cấu kết với đạo tặc, cũng càng không có khả năng cấu kết với hải tộc.
- Vâng vâng vâng, nhất định vậy, trước là chúng ta điều tra không rõ, “Chú Đỉnh Hào” chắc chắn là thương đoàn chính quy của thành Đức Luân.
- Thứ hai, “Tẩy Phong Hào” lũng đoạn thị trường, quấy rối trật tự bình thường của thị trường, đập phá đại sảnh bán hàng của “Chú Đỉnh Hào”, đả thương các nhân viên trong điếm, tổn thất mười ba vạn kim tệ, cần phải bồi thường.
- Bồi bồi bồi, nhất định bồi, sự tình “Tẩy Phong Hào” lũng đoạn thị trường, phủ thành chủ sẽ bắt đầu điều tra, nếu như Glazer là thương nhân lòng dạ âm hiểm độc án, nhất định sẽ bị khu trục, từ nay về sau cửa hàng vũ khí trong thành Đức Luân chỉ có một mình “Chú Đỉnh Hào” !
- Thứ ba, sau hôm nay, ta không hy vọng có sự tình không tốt nào phát sinh, cũng không hy vọng có khách nhân đến “Chú Đỉnh Hào” gây phiền phức, chuyện tương tự như ngày hôm nay sẽ không phát sinh ở “Chú Đỉnh Hào” nữa.
Thành chủ Henry liên tục dập đầu nói:
- Tuyệt đối sẽ không, ta lấy vinh quang quý tộc đế quốc bảo chứng!
Trong đại sảnh truyền tới từng đạo âm thanh, tựa hồ là đang suy tư cái gì, điều này làm cho tâm thành chủ Henry treo lên tới cổ họng, tuy nói vừa rồi đối phương nói nhiều nưh vậy, chắc là sẽ không giết mình, thế nhưng hắn chưa từng e ngại một người nào như vậy, vẫn là thấp thỏm không ngớt như trước.
- Đã như vậy, vậy thì cút đi!
Trong đại sảnh truyền ra âm thanh không chút khách khí.
Thành chủ Henry thở phào một hơi, tim rốt cuộc đã trở lại vị trí, không dám có chút vẻ dong dài gì, nhanh đứng lên đào mệnh, đi được ba bước, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa lại ngã xuống đất, có thân binh qua đỡ hắn, rất nhanh đã biến mất ở phía xa xa.
Đại quân bốn phía cũng đồng loạt đứng lên rút lui như thủy triều rút, lấy tốc độ nhanh nhất biến mất ở đường lớn, giống như bọn họ chưa từng xuất hiện qua ở chỗ này.
Ảo ảnh mặt trời kim sắc chói lại trên bầu trời chậm rãi tán đi.
Quang diễm kim sắc trên bầu trời cũng từng chút tiêu thất.
Phía sau cánh cửa từng nhà, mọi người hé mắt quan sát chỉ cảm thấy như một hồi dị mộng, đến lúc này, bọn họ vẫn khó mà tin được, chính mình lại có thể ở khoảng cách gần với một vị cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp như vậy, loại cảm giác này quả thật giống như thấy một Thần Linh lâm trần.
Ai cũng biết, từ sau tối nay, “Chú Đỉnh Hào” không hề nghi ngờ sẽ trở thành thế lực lớn nhất thành Đức Luân.
Lão cáo già Glazer làm vô số chuyện ác, ức hiếp mọi người, ngày hôm nay rốt cuộc tàn bại, căn bản không có khả năng xoay người, từ nay về sau, trong thành Đức Luân không còn chốn cho hắn dung thân…không người nào dám đắc tội với một thương nhân có Tôn giả Đại Nhật cấp chống lưng cả.
Đang lúc mọi người nghĩ ngợi thì lão cáo già Glazer từ trong đại lâu “Chú Đỉnh Hào” đi ra, ngoài ý muốn là “Chú Đỉnh Hào” không có giết hắn, nhưng cũng nhịn không được mà âm thầm vui sướng trong lòng một trận, tên ác ma cũng có ngày hôm nay? Đáng đời!
Trong buổi tối này, lão cáo già Glazer chiếm giữ thành Đức Luân mấy chục năm qua, mang theo một ít tôi tớ, suốt đêm rời khỏi thành Đức Luân, từ nay về sau biến mất trong tầm mắt mọi người, không còn trở lại, qua vô số năm, mọi người trong thành Đức Luân vốn đã bắt đầu quên đi tên bá chủ trong thành khi xưa, thế nhưng khi bọn hắn nhớ tới cái đêm kích động nhân tâm này, nhớ tới cố sự “Chú Đỉnh Hào” xuất hiện một vị Tôn giả Đại Nhật cấp truyền kỳ thì lão cáo già xui xẻo này lại trở thành hòn đá kê chân cho mọi người kể chuyện.
Rầm!
Một đạo thiểm điện hiện lên trên bầu trời, mây đen áp đỉnh, trong bầu trời đột nhiên rơi xuống bạo vũ.
Thành Đức Luân yên tĩnh trở lại, thế nhưng tâm thần mọi người vẫn không thể yên tĩnh lại.
Mỗi người đều chìm đắm trong hưng phấn được gặp một vị Tôn giả Đại Nhật cấp ở khoảng cách gần, thậm chí có người còn mạo hiểm, đi tới cửa lớn “Chú Đỉnh Hào” để có thể cảm nhận và quan sát khí tức của cường giả một phen, cho dù chỉ là một bóng người cũng không uổng cuộc đời này a!
Đêm đó Tôn Phi cũng không có ở lại “Chú Đỉnh Hào”.
Nửa đêm, hắn về tới trong khách điếm, lúc này Loris đã quay trở về lữ quán, đúng như dự liệu của Tôn Phi, tâm tình của vị Hán Vương Bạch Kim này cực kỳ không tốt.