Quốc Vương Vạn Tuế (Dịch Ful)

Chương 934 - Chương 830: Quyền Trượng Sáng Thế

Quoc vuong van tue Full
Chương 830: Quyền Trượng Sáng Thế
 

Trong tầm nhìn, văn lộ bạch sắc hiện đầy giáo đường đang chậm rãi tiêu thất, giống như là hình chiếu không gian ba chiều, thần tượng, thạch bích, mặt đất, đèn tường, ngọn nến…Tất cả đều chậm rãi biến mất, thay vào đó là hư không vô tận, hư không hắc sắc lan tràn vô tận ra bốn phương tám hướng, vô cùng vô tận.

Từng khối tinh thần ánh sáng ngọc, từng khối tinh vân mỹ lệ như ngân hà đột nhiên xuất hiện, Tôn Phi giống như bỗng nhiên bị trục xuất tới vũ trụ vô tận, thê hàn băng lãnh, tịch liêu cô độc, một mảnh hắc ám.

- Đây là…

Thần sắc Tôn Phi ngưng trọng.

Đây là chỗ đáng sợ của pháp trận Thần cấp, một khi trận thế đã thành sẽ ẩn dấu tất cả dấu vết trận pháp, huyễn hóa ra không gian kỳ dị, bị nhốt ở trong đó chẳng khác này đoạn tuyệt tất cả quan hệ với thế giới bên ngoài, không có cách nào nhìn sự việc phát sinh bên ngoài, không thấy được hành tích của địch nhân, cũng không thể làm ra bất luận phản kích nào…Coi như là vô cùng quen thuộc với pháp trận Thần cấp, thậm chí là người bố trí ra pháp trận này, một khi bị nhốt trong đó cũng đừng mơ giải được pháp trận từ bên trong.

- Đây xem ra…có chút phiền toái rồi!

Trước tiên Tôn Phi triệu hồi ra “Loạn Thế Vương Tọa”, muốn dựa vào năng lực xuyên qua khe hở thời không của vương tọa để xông ra khỏi “Thần Ân Thán Tức”, đáng tiếc kết quả cuối cùng khiến hắn hoàn toàn thất vọng, trong không gian vũ trụ đen kịt, có một cỗ lực lượng vô hình bài xích và ức chế “Loạn Thế Vương Tọa”, khiến dị năng của vương tọa không thể phát huy, coi như là thuấn di một thước đều không thể làm được, đừng nói là rời khỏi đây.

- Ha ha, đáng tiếc a, “Loạn Thế Vương Tọa”, một trong “Sang Giới Thần Khí” bị rơi vào tay người phàm tục như ngươi, thực sự là trân bảo bị long đong, căn bản không phát huy được uy lực của nó, ha ha, bằng không, thiên hạ to lớn, vãng lai kim cổ, nơi nào mà “Loạn Thế Vương Tọa” không đến được chứ?

Tiếng đắc ý cười to của Khô Lâu Hoàng Kim đột nhiên vang lên trong không gian đen kịt.

Quốc Vương Bệ Hạ biết, chính mình thực tế vẫn đang ở đại sảnh của giáo đường đệ nhất, vẫn chưa bị trục xuất ra đến tinh không hắc ám, tất cả đều là ảnh hưởng của pháp trận Thần cấp sinh ảo giác mà thôi, lúc này Khô Lâu Hoàng Kim vẫn còn cách mình mấy trăm thước quan sát tất cả.

- Tên quái vật khô lâu này, vây khốn ân nhân cứu mạng của mình, chính là để nói những lời vô ích không đến nơi đến chốn này sao?

Tôn Phi chậm rãi ngồi tại chỗ, một bên thăm dò, một bên âm thầm nghĩ kế thoát thân.

Có thạch trụ thần bí trong người, ngay cả Tà Thần chân chính cũng không thể giết hắn, huống chi là một cái Thần trận, tạm thời cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Lẳng lặng đứng ở bên ngoài pháp trận “Thần Ân Thán Tức”, Khô Lâu Hoàng Kim trong cơ thể của lão Thần Sư John, hai hốc mắt của hắn tản ra từng sợi hồng mang yêu tà, bắt đầu thần sắc đắc ý, nhìn cuồn cuộn văn lộ trong giáo đường như biển lớn, lại nhìn Hương Ba Vương loạn chuyển tại chỗ như con ruồi không đầu, nó nhịn không được mà phát ra từng đợt tiếng rít gào hưng phấn.

- Kẻ đáng thương, mạng ngươi sớm mất thôi, còn có tâm tư ở đó mà dò hỏi bí mật của ta?

Khô Lâu Hoàng Kim há mồm rít gào, trong hơi thở mang theo ngạo ý cao cao tại thượng.

- Mạng ta sớm mất? Vậy cũng không chắc.

Trong trận pháp truyền tới âm thanh không che giấu chút ý giễu cợt nào của Tôn Phi:

- Lúc trước nếu không phải là Bản Vương nhổ thạch trụ đinh ngươi trên mặt đất ở Tế Đàn Thần Ma ra, ngươi vẫn chỉ là một đoạn khô cốt mà thôi, hiện tại ngươi dùng cách này để cảm tạ ân nhân cứu mạng của ngươi sao? Đúng thật là súc sinh không biết một chút lễ phép a…Không đúng, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng, ha ha, chỉ là một đoạn hủ cốt mà thôi, ha ha ha!

- Thì ra ngươi đã phát hiện sự tình, thật là làm cho ta ngoài ý muốn a, không sai, lúc trước nếu không phải ngươi đem nửa đoạn “Quyền Trượng Sáng Thế” trên thân xác ta nhổ xuống, vậy thì qua mấy vạn năm ta sẽ triệt để tử vong, vạn kiếp bất phục, đáng tiếc a, cuối cùng ta vẫn được sống lại, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc, sinh vật nhỏ bé như ngươi được phóng thích ta chính là đã hoàn thành sứ mạng của ngươi, nên lập tức chết đi, thế nhưng ngươi dám đem “Quyền Trượng Sáng Thế” làm của riêng, còn chiếm cứ “Vương thành Sáng Thế Thần”, thực sự là đáng chết một vạn lần a a a…

Càng về sau, Khô Lâu Hoàng Kim càng kích động, trong hốc mắt sụp đổ sôi trào kịch liệt ánh sáng yêu tà hồng sắc.

- “Quyền Trượng Sáng Thế” ? Thì ra thạch trụ thần bí lười như quỷ trong cơ thể ta thế nhưng là “Quyền Trượng Sáng Thế” ? Nghe tên gọi, lẽ nào liên quan đến truyền thuyết Thần Sáng Thế? Trách không được có thể đối kháng với Thần Đấu Binh và Tà Thần hải tộc…Ân, chỉ là bộ dáng của nó xấu như vậy, lại khổng lồ như vậy, rốt cuộc là tồn tại dạng gì mới có thể đem nó cầm trong tay, sử dụng làm quyền trượng?

Tôn Phi bắt được một ít tin tức mà trước đây không biết.

- Trách không được a, thì ra ngươi vẫn ham thạch trụ thần bí kia a, cho nên mới đổ tất cả lên đầu ta. Ngươi biết hôm nay ta sẽ tới nơi này là bởi vì ngươi vẫn luôn rình rập âm thầm quan sát ta, đoán chắc tất cả mới thiết kế bố trí bẫy rập để tính kế ta?

Tôn Phi lớn tiếng hỏi ngược lại:

- Vậy hải tộc hải vực Phiêu Hương cũng là ngươi phóng thích ra đi? Cũng là ngươi ở sau giật dây sai sử, nói cho bọn họ biết cách phá hư phong ấn thiên niên, phóng thích ra Tà Thần Kluivert, nói như vậy, trận đánh có một không hai nơi đáy biển, lúc đó hẳn là ngươi cũng ở đó quan sát? Đúng không?

- Không sai.

Âm thanh của Khô Lâu Hoàng Kim lại vang lên trong không gian vũ trụ hắc sắc vô ngần:

- Ta đương nhiên vẫn luôn ở đó. Hắc hắc, ta bị “Quyền Trượng Sáng Thế” làm cho bị thương nặng, tuy rằng phục sinh thế nhưng thực lực giảm rất nhiều, không bằng một phần vạn lúc toàn thịnh, hừ, đáng chết a, lúc đầu ở trong thân của “Nhất Kiếm” đánh với ngươi một trận, thế nhưng lại bị con kiến hôi nho nhỏ ngươi làm cho lộ ra chân thân…Từ sau đó, ta chỉ biết, muốn đoạt lại “Quyền Trượng Sáng Thế” và “Loạn Thế Vương Tọa” chỉ có thể dùng biện pháp khác, về phần phóng thích hải tộc, đây chẳng qua chỉ là một bước đi nhỏ trong kế hoạch lớn mà thôi, nghĩ không ra con kiến hôi ngươi hết lần này tới lần khác phá hủy kế hoạch của ta, còn có đám kiến hôi Vũ Thánh sơn đáng chết nữa…Đáng tiếc, tên Kluivert kia thực lực cao hơn ngươi nhưng lại gặp phản phệ của “Quyền Trượng Sáng Thế”, có thể thoát được môt mạng cũng coi như là hắn may mắn…

- Ngươi vẫn lặng lẽ đi theo bên người Bản Vương và Loris, biết tất cả phát sinh dọc đường, sau lại biết ta đang tìm ngươi, cho nên mới lợi dụng Loirs chẳng hay biết gì, đặt bẫy ở chỗ này để nhốt ta?

Tôn Phi từng bước tỉnh ngộ, như vậy tất cả đều có thể giải thích dễ dàng, không khác với suy đoán của mình.

- Không sai, con kiến hôi nho nhỏ ngươi cũng coi như là thông minh, đã nhận ra được sự tịnh, nhanh chóng tìm ra ta, ha ha, ngươi đã khấp cấp muốn chịu chết như thế, vậy ta đành phải thành toàn cho ngươi!

- Ai chết ai sống, còn chưa biết được!

Tôn Phi đáp lại một câu.

Hắn cố ý khơi mào lửa giận của đối thủ, thừa dịp địch nhân cuồng nộ mà xuất hiện kẻ hở, tùy thời tìm cơ hội, vì vậy cười to nói:

- Ngay cả Tà Thần Kluivert cũng không thể làm khó dễ được ta, ngươi cũng biết, trong cơ thể ta có “Quyền Trượng Sáng Thế” tồn tại, trong thế gian này không ai có thể thương tổn được ta. Mà ngươi, sở dĩ không dám đánh chính diện một trận với ta, ngoại trừ thực lực suy yếu ra, chỉ sợ cũng là sợ hãi lực lượng “Quyền Trượng Sáng Thế” đi? Ha ha ha!

- Tên ngu xuẩn, ngươi nghĩ rằng ngày hôm nay ta đem ngươi vây khốn ở trong trận pháp “Thần Ân Thán Tức” là vì cái gì? Tên thế giới này, chỉ có nguyện lực cầu khẩn tinh khiết nhất mới có thể khu sử “Quyền Trượng Sáng Thế”, hôm nay ta chiếm cứ thân thể của lão John, toàn bộ Thần Sư và tín đồ thành Gerland đều cho ta sở dụng, chặt đứt liên hệ không nên có giữa ngươi và “Quyền Trượng Sáng Thế”, ha ha, lẽ nào ngươi không nhận thấy, cái pháp trận này chính là lấy thánh lực giáo đình thôi động sao? Lúc này “Quyền Trượng Sáng Thế” trong không gian cơ ngươi có phải đã bắt đầu rục rịch, không bị khống chế?

Khô Lâu Hoàng Kim đắc ý vạn phần gầm gừ lên.

Sắc mặt Tôn Phi đại biến.

Bình Luận (0)
Comment