Mà càng khiến Tôn Phi thêm hưng phấn chính là, không ngoài sở liệu của hắn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, giải cứu ra được mười lăm Barbarian thực lực Đại Nhật cấp, giống như ở độ khó phổ thông và độ khó ác mộng, bọn họ đều trở thành Chiến Sĩ cho Tôn Phi triệu hoán.
Đây có nghĩa là mỗi ngày Tôn Phi có được một cơ hội triệu hoán mười lăm Barbarian cảnh giới Đại Nhật cấp này, mỗi lần triệu hoán duy trì mười lăm phút.
Đây là phần thưởng cực kỳ biến thái.
Suy nghĩ một chút, chỉ cần Tôn Phi nguyện ý, hắn có thể tùy thời hô hoán các tiểu đệ Đại Nhật cấp vì mình mà tranh đấu, có thể tùy tâm sở dục quần ẩu, ít nhất đảm bảo, dưới cảnh giới Đại Nhật cấp đai viên mãn, hầu như không có người nào là đối thủ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này cũng là lúc hạn mức trong trò chơi kết thúc, Tôn Phi rút lui ra khỏi thế giới Diablo.
Về tới thế giới hiện thực, Tôn Phi không một chút thả lỏng, dựa vào ghi chép trên chi thư “Kỹ Năng Tử Sắc”, bắt đầu rèn luyện tinh thần lực của mình.
Mặc dù có bàn tay vàng như thế giới Diablo, thế nhưng Tôn Phi chưa bao giờ nơi lỏng đối với các yêu cầu hà khắc của mình, chỉ cần có thời gian đều sẽ tận tâm truy cầu võ đạo, đề thăng thực lực của mình.
Trên thực tế, từ khi xuyên qua đại lục Azeroth, trung bình mỗi ngày Tôn Phi nghỉ ngơi không quá năm giờ, thời gian khác, ngoại trừ xử lý một ít chính sự quốc sự, đại chiến với cường địch ở bên ngoài, chính là tu luyện võ đạo.
Có thể có thành tựu của ngày hôm nay, thế giới hắc ám dĩ nhiên là nguyên nhân chủ yếu nhất thế nhưng Tôn Phi tự thân nỗ lực cũng là nhân tố không thể thiếu được.
Ở mép đã Vũ Thánh sơn, thân thể Tôn Phi phảng phất như đọng lại, vẫn không nhúc nhích.
Mọi âm thanh xung quanh dường như chậm lại, thời gian như nước chảy, trôi qua thật nhanh.
Bóng đêm từ từ trôi qua.
Rất nhanh phương đông đã lộ ra bạch ngân sắc, Saint Petersburg sau một đêm ngủ say bắt đầu chậm rãi sống lại, Tôn Phi từ từ mở mắt.
Hắn há mồm thở ra một ngụm trọc khí, trong lúc đó thần sắc hơi có vẻ uể oải.
Tu luyện tinh thần lực dường như quá trình làm nguội của thợ rèn, muốn chế ra một thanh bảo kiếm tuyệt thế thì cần thiên chuy bách luyện, muốn phương diện tinh thần lực tồn tiến cũng cần vượt qua khó khăn tu luyện gian khổ, lại nói tiếp, Tôn Phi và Deisler đều là người rất có thiên phú trong phương diện tinh thần lực, Deisler là bởi vì huyết mạch anh hùng, đã trải qua đâu khổ trong cuộc sống, vẫn duy trì tấm lòng son, mà Tôn Phi là bởi vì linh hồn xuyên qua, trong cơ thể dung hợp linh hồn kiếp này và kiếp trước, so với người bình thường thì cường đại hơn biết bao nhiêu lần, vì vậy tiến cảnh cực nhanh.
Trở lại trong nhà tranh, sau khi nghỉ ngơi hai giờ, sắc trời đã sáng hẳn.
Nhưng vào lúc này, người vừa tới chân núi, trong hoàng cùng truyền đến ý chỉ, Yashin đại đế triệu kiến Vũ Thánh hộ quốc.
Sau khi hơi suy nghĩ, Tôn Phi mặc áo bào trắng như tuyết, bạch y phiêu phiêu, mang theo tám cao thủ Vũ Thánh sơn còn lưu lại từ Krasic, chuẩn bị đơn giản rồi hạ sơn, không nhanh không chậm, bước chậm trong thành, hướng về phía hoàng cung đi đến.
Thời điểm còn cách hoàng cung chừng năm trăm thước, một đám người phục sức hoa lệ, trên mặt mang theo biểu tình đầy căm phẫn, đột nhiên từ bên cạnh vọt ra, đem đám người Tôn Phi vây ở giữa.
Những người này tuổi tác khác nhau, có lão nhân râu tóc bạc trắng, cũng có thiếu niên khí huyết phương cương, ngăn chặn lối đi của Tôn Phi.
- Lớn mật, các ngươi là ai? Dám ngăn trở lối đi của Vũ Thánh đại nhân?
Thị vệ Vũ Thánh sơn lập tức cảnh giới, tiến lên quát to.
- Đại nhân, không nên hiểu làm, chúng ta là đại biểu dân ý đế đô, chúng ta là con dân đế quốc…
Một vị quý tộc trung niên khoảng chừng hơn ba mươi tuổi vội vàng giải thích.
Trường bào màu tím hoa lệ, sắc mặt trắng nõn, hiển nhiên bảo dưỡng phi thường tốt, cằm hắn lún phún rây, đã trải qua sửa sang tỉ mỉ, cả người lộ ra khí tức nho nhã tuấn dật, có thể khiến người ta có cảm giác dễ kết giao, chỉ là trong đôi mắt thon dài lóe ra một tia hung ác nham hiểm cực kỳ khó phát giác, bị hắn ẩn dấu đi.
Người đi theo phía sau hắn, phần lớn đều phục sức hoa lệ, xem ra đều là xuất thân quý tộc, có người mang vẻ mặt sợ hãi, có người nóng lòng muốn thử, đứng phía sau người mặt trường bào tím, làm như có mưu đồ, xếp thành một hàng, chặn lối Tôn Phi đi.
- Con dân đế quốc?
Tầm nhìn Tôn Phi xẹt qua trên mặt mọi người, nhàn nhạt hỏi:
- Vì sao ngăn cản lối đi của bổn tọa?
- Đại nhân thứ tội, cản trở Vũ Thánh đại nhân đại giá chúng ta cũng rất sợ hãi, chỉ là vì tương lai đế quốc và Vũ Thánh đại nhân ngài, chúng ta không thể không làm như vậy.
Nam nhân mặc trường bào tím mang trên mặt vẻ cười thân thiện, tự báo danh nói:
- Đại nhân, ta tên là Grant, chư vị đi theo ta đều là các chi sĩ trung trinh với vận mệnh đế quốc, chúng ta tụ tập ở chỗ này là vì vận mệnh tương lai đế quốc Zenit, cố ý đến thỉnh cầu Vũ Thánh đại nhân ngài một việc.
Trong lúc nói chuyện, cũng đã rất nhiều người tụ tập qua đây.
Hiện giờ là buổi sáng, ở đây là đất phồn hoa, vừa nghe động tĩnh thế, đặc biệt là những người xung quanh nghe Vũ Thánh đại nhân Hương Ba Vương đang ở đây, một số người muốn thấy phong thái Vũ Thánh đại nhân đều tụ tập qua đây.
Tôn Phi nhíu nhíu mày. Còn trong đôi mắt tên quý tộc áo tím lóe ra một tia kinh hỉ không dễ phát giác.
Một màn này có trong toan tính của hắn, người vây xem càng nhiều càng tốt đối với hắn, hắn nghiên cứu qua một ít sự tích về Hương Ba Vương, phát hiện quý tộc trẻ tuổi này phi thường coi trọng bình dân, hôm nay có thể hấp dẫn càng nhiều bình dân đến càng tốt, có lẽ kế hoạch của hắn sẽ thành công.
- Vì vận mệnh đế quốc?
Tôn Phi lơ đãng nhìn lướt qua quý tộc áo tím Grant, khóe miệng vẽ ra một tia độ cung, cười nói:
- Tốt, vậy thì nói xem là quan hệ thế nào đối với vận mệnh đế quốc, hoàng thất đế quốc và bản tọa cũng không phát hiện, cần phải các ngươi nói?
Tôn Phi nói mang theo trào phúng.
Quốc Vương Bệ Hạ hiển nhiên đã đoán được ý đồ của đám người này đến, không chút nào che dấu ác cảm đối với bọn họ.
Sắc mặt nam nhân áo bào tím Grant thoáng khó xử, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh lại, trên mặt vẫn là nụ cười thân thiết như cũ, ngôn từ khẩn thiết nói:
- Vũ Thánh đại nhân thiên tư tuyệt thế, kinh thái tuyệt diễm, là người thứ hai mà đế quốc ghi chép lại trong lịch sử, Hương Ba thành càng là trong thời gian ngắn trở thành một lực lượng khổng lồ riêng trong đế quốc, lần này thời điểm nghênh chiến cường giả D’Alessandro đột nhiên tập kích, lập được đại công…
- Dừng lại, nói nhiều như vậy làm gì, vào chính sự đi!
Tôn Phi nhịn không được ngáp dài, phất tay một cái.
Grant ngây người, không nghĩ tới ở trước mặt mọi người thế nhưng vị Vũ Thánh này lại không chút nào để ý tới hình tượng của mình như vậy, hắn khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:
- Đã như vậy, Vũ Thánh đại nhân xin thứ tội, vậy ta sẽ nói thẳng, hiện nay Hương Ba thành tọa ủng hơn vạn tinh binh, cao thủ Nguyệt cấp quá mấy chục, đại nhân ngài là cao thủ tuyệt đỉnh, lực lượng như vậy đã xa xa vượt qua pháp luật đế quốc về việc hạn chế thực lực của nước phụ thuộc, đối với tương lai yên ổn của đế quốc cực kỳ bất lợi, cho dù đại nhân ngài một lòng vì đế quốc, thế nhưng ai có thể bảo đảm, các cường giả dưới trướng ngài cũng sẽ đem hoàng thất để vào mắt đâu? Vì vậy, ngày hôm nay hai mươi ba người chúng ta thỉnh ngài giải tán Hương Ba thành, giao ra các cường giả Nguyệt cấp cống hiến cho hoàng thất đế quốc, miễn trừ tai họa ngầm cho đế quốc, đại nhân ngài vẫn là Vũ Thánh hộ quốc, vô cùng tôn quý, cứ như vậy, đối với đế quốc Zenit và đại nhân ngài đều là có lợi.