- Lớn mật!
- Làm càn!
Nghe nam nhân áo tím Grant nói xong, vài cao thủ thị vệ Vũ Thánh sơn nhất tề sắc mặt đại biến, cao giọng quát.
Lí do thoái thác phen này có thể nói là tru tâm, vô sỉ âm hiểm đến cực điểm.
Trong mấy ngày nay, có một số chính khách tự cho là phỏng đoán tâm lý của Yashin đại đế, không ngừng truyền bá quan điểm “Thần cường chủ yếu” này, cho rằng thực lực của Hương Ba Vương quá mức cường đại, vượt qua pháp luật đế quốc, không khác gì một mầm mống phân liệt tạo phản trong đế quốc, một khi Hương Ba Vương sinh ra lòng không thần phục, đế quốc sẽ khó lòng phòng bị.
Những người này tuyên ngôn lý luận này, thậm chí không ngừng công kích thậm tệ, chỏ ằng lần này chính là Hương Ba Vương trêu chọc tới cường địch D’Alessandro, thiếu chút nữa làm cả đế quốc rơi vào tai nạn, đáng ra nên có trách nhiệm đối với lần này, cho rằng chỉ có lập tức giải tán Hương Ba thành, giao cao thủ dưới trướng và quân đội ra, ổn định làm một Vũ Thánh hộ quốc mới chứng minh được một mảnh trung tâm của Alexander đối với đế quốc.
Đổi lại trước đây, Hương Ba Vương thực lực kinh người, ở trong đế quốc không ai có thể địch lại, tự nhiên không có người nào dám trêu chọc, thế nhưng hiện tại, Yashin đại đế tấn chức Bán Thần, vững vàng đè áp lại Hương Ba Vương, việc này khiến một số kẻ như thấy được cơ hội vàng, có lẽ bọn họ không có dũng khí chiến đấu chính diện, thế nhưng bàn về âm mưu quỷ kế, muốn gây xích mích giữa hai đại cường giả, mình thì ngư ông đắc lợi là chuyện một tay.
Chính khách, chính là điên cuồng như vậy.
Nói về thực lực bọn họ bé nhỏ dường như con kiến hôi, thế nhưng lòng tham lại đủ để đi khiêu khích hai đầu cự long.
Mà ở trong lịch sử đại lục Azeroth có vô số cố sự như vậy, đại đa số những kẻ tâm tư thâm trầm, bố trí mưu kế đều là người cười đến cuối cùng.
- Đại nhân, ngài là một thiên tài trác tuyệt, thỉnh đại nhân suy nghĩ vì lợi ích của đế quốc, đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta đi!
Quý tộc áo bào tím Grant đối mặt với cao thủ thị vệ Vũ Thánh sơn biểu hiện ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, quỳ trên mặt đất, cao giọng quát to.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, hơn mười vị quý tộc khác phần phật quỳ đầy đất, cao giọng hô vì vận mệnh đế quốc, kích động đoàn người bao vây xung quanh, cưỡng bức Tôn Phi.
Vài tên cao thủ thị vệ Vũ Thánh sơn sắc mặt nhất thời thay đổi.
Một màn ngày hôm nay, hiển hiên là có người bày ra từ lâu, ở chỗ này ngăn cản Vũ Thánh đại nhân, trước mặt bao nhiêu con dân đế đô, lấy lý do vận mệnh đế quốc, ép Vũ Thánh đại nhân tự hủy thực lực, làm như vậy, đơn giản là vì lấy lòng hoàng thất, tranh thủ một tương lai tốt đẹp cho mình, bước lên sân khấu chính trị đế quốc.
Dù sao, ở trong lòng rất nhiều người đều tin tưởng, Yashin đại đế tất nhiên cũng có ý tứ này, chỉ là Hương Ba Vương dù sao cũng là công thần, trong lúc nhất thời không thể tự mình xuất khẩu, bọn họ chỉ là đem lời của hoàng đế nói ra.
Từ xưa đến nay, thần tử quá mức cường đại đều sẽ khiến quân vương cảnh giác.
Ngày hôm nay, dưới ánh mắt của bao nhiêu con dân đế đô, một khi Vũ Thánh hộ quốc cự tuyệt yêu cầu này, chắc chắn uy vọng trong lòng con dân đế quốc sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí, còn có thể nói, cõ lẽ là hắn thật sự không mang lòng thần phục.
- Đại nhân, ngài là Chiến Thần anh dũng đệ nhất đế quốc, là thần tử trung thành nhất của bệ hạ, ngài nhất định sẽ đáp ứng khẩn cầu trăm lợi mà không hại này, người cầm binh biết tự trọng, phải không?
Quý tộc áo bào tím Grant gào thét lớn thêm dầu vào lửa.
- Đúng vậy, đại nhân, nếu như ngài không đáp ứng, chúng ta sẽ chết trước mặt ngài.
- Vì vận mệnh đế quốc, vì hòa bình đế quốc, chúng ta chết thì có làm sao?
Một đồng bạn khác của quý tộc Grant thấy thế, càng là hô to gọi nhỏ, dùng ngôn ngữ không ngừng lấn ép Tôn Phi, những người này dùng ngôn từ chặn đứng con đường khiến Tôn Phi trừng phạt bọn hắn, bọn họ gắn cho mình cái danh thần tử trung trinh, chiếm đạo đức cao, nếu như Tôn Phi trừng phạt bọn họ, đó chính là biểu hiện của bất trung, không phù hợp với quy tắc.
Sắc mặt bọn thị vệ Vũ Thánh sơn đã đại biến.
Nhưng lúc này bọn hắn cũng không dám lên tiếng hoặc ra tay khu trục đám người kia, cục diện này tuy không phải chiến trường đao thương, nhưng so với đao thương càng thêm hung hiểm hơn, miệng nhiều người xói chảy vàng, một khi xử lý không tốt, uy vọng của Vũ Thánh đại nhân ở trong dân gian sẽ mất hết.
Ai biết Tôn Phi cũng không có phản ứng chút nào.
Hắn hơi cau mày, như là đang suy tư cái gì, lẳng lặng nghe những người này nói xong, tự đầu đến cuối cũng không chặn ngang cái gì, chờ bọn hắn nói xong, ánh mắt mới nhất nhất đảo qua những khuôn mặt này, cuối cùng rơi vào trên thân nam nhân áo bào tím.
Trong nháy mắt này, nam nhân tử bào chỉ thấy như bị một cỗ núi cao đè áp trên thân, cảm giác trầm trọng trong nháy mắt bao phủ toàn thân.
Trong nháy mắt này hắn mới hiểu được, người nam nhân trước mắt này đến cùng là mạnh cỡ nào, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm đám người bọn họ chết trăm lần.
- Nói đi, là ai sai các ngươi tới đây? Các ngươi làm sao biết, hôm nay bản tọa sẽ đi ngang qua nơi này?
Tôn Phi nhíu mày nhẹ giọng hỏi.
Sở dĩ hắn nhẫn nại lâu như vậy chính là đang suy tư, rốt cuộc ai ở phía sau điều khiển tất cả, là ai muốn nhờ miệng những người này để đem những lời này nói ra, mình vừa mới có ý chỉ triệu kiến của hoàng đế, đi ngang qua đây, đã bị đám người kia ngăn lại, chẳng lẽ là…Tôn Phi nghĩ tới một khả năng không tốt lắm.
Khẽ khẽ lắc đầu, Tôn Phi dứt khoát đem tất cả suy nghĩ bỏ qua một bên.
- Không có người nào sai khiến chúng ta tới đây, chúng ta là vì vận mệnh của đế quốc mà đến, chúng ta…Chúng ta ngày ngày đều ở chỗ này đợi đại nhân ngài…
Thần sắc quý tộc tử bào Grant thoáng lóe ra, sau đó tiếp tục biểu diễn.
- Vận mệnh đế quốc? Luôn miệng nói vận mệnh đế quốc, thế nhưng vận mệnh đế quốc há những tên tạp toái không bằng chó lợn các ngươi có thể nắm giữ? Hừ, vài con ruồi cẩu thả, thế nhưng lại làm ra bộ dạng trung quân ái quốc, càng là vô sỉ, thứ tầm thường như con kiến hôi, cả gan làm loạn, cũng dám tính kế bản tọa?
Sắc mặt Tôn Phi lãnh khốc, lời vừa dứt, nhẹ nhàng lăng không chụp xuống một chưởng.
Phanh!
Quý tộc tử bào Grant còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cả ngừo đã như cái đinh dính trên mặt đất, cả người chỉ lộ ra cái đầu bên ngoài.
Tôn Phi phát kình cực kỳ xảo diệu, mặc dù như thế, Grant cũng không có thụ thương, sau khi minh bạch tao ngộ của chính mình, sắc mặt sợ hãi, trong đại não trống rỗng, quả thực không thể tin được, Hương Ba Vương cũng dám trực tiếp xuất thủ, đây thật là vượt qua dự tính hành động trước đó của bọn họ.
Bất quá, hắn rất nhanh phát hiện, chính mình cũng không có thụ thương.
Phát hiện này khiến hắn hiểu lầm một ít gì, đột nhiên can đảm lên.
Vì vậy sau khi ngây người, hắn đột nhiên dốc cạn cả đáy lòng lên hét như lợn bị chọc tiết, ho to:
- A, cứu mạng, Vũ Thánh đại nhân, ngài nộ như vậy…ngài có thể giết ta, thế nhưng con dân đế quốc nhất định sẽ nhớ kỹ ta, vì vận mệnh đế quốc, cho dù chết ta vẫn kiên trì quan điểm của ta, ta là trung thần…Yashin bệ hạ, Grant ta là nô bộc trung tâm nhất của ngài, ta nguyện ý vì ngài mà chết…
Nhóm người phía sau hắn, sau khi kinh hoảng ngắn ngủi cũng nhất thời khởi lên dụ dỗ.
- Vũ Thánh đại nhân, ngài làm chúng ta quá thất vọng rồi…
- Lẽ nào Vũ Thánh đại nhân muốn phản bội hoàng thất sao?
- Hừ, không chịu ra thế lực Hương Ba thành ra, đây rõ ràng là không hề có lòng thần phục a!
Tôn Phi nghe vậy, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp lướt qua bọn họ, hướng về phía hoàng cung đi đến, có mấy người nháy mắt tương hỗ, còn muốn giữ Tôn Phi lại, thế nhưng căn bản khó có thể tới gần trong vòng một thước quanh thân thể Tôn Phi, bị kình khí bắn ra, một cường giả Tôn giả Đại Nhật cấp, chỉ cần không muốn, há lại để cho những người này tới gần?
Tiếng kêu to và ồn ào náo động nhất thời càng thêm điên cuồng.
Tôn Phi đi vài bước, ngừng lại, không nhịn được nữa phất tay một cái nói:
- Nếu như vậy, đều giết đi!