Đoàn người ầm ĩ bởi vì một câu này của Tôn Phi mà lâm vào vắng vẻ trong nháy mắt.
Không chỉ là mấy chục quý tộc ầm ĩ quỳ trên mặt đất đang gào thét kịch liệt như Grant, ngay cả sáu thị vệ Vũ Thánh sơn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng, lẳng lặng nhìn Tôn Phi.
- Người khác có lẽ sẽ bị thủ đoạn như vậy làm cho khó xử, đáng tiếc, lúc này các ngươi chọn sai đối tượng, hai vị cường giả võ đạo đỉnh phong, há lại để cho đám rác rưởi các ngươi có khả năng tính kế?
Ngữ khí Tôn Phi đạm mạc, mang theo cực hạn chẳng đáng.
Quốc Vương Bệ Hạ là nhân vật nào?
Lúc đầu hắn có thể vì quan quân cấp dưới Ribery gặp tao ngộ bị thảm mà giận dữ xông vào đế đô, dưới ánh mắt của ngàn vạn người giết chết cường giả Thiết Huyết Doanh, mắng mỏ đại hoàng tử, điên cuồng thế nào? Vì vậy ngày hôm nay dàn dựng ra, muốn cho hắn khó xử, đây quả thực chính là người si nói mộng, những người trước mắt này chẳng qua là bị kẻ khác sai khiến mà thôi, tên Grant này nhìn như thông minh, kỳ thực cũng chỉ là thông minh một chút ít mà thôi.
- Đều giết, mượn cớ ti tiện, dối trá, người như thế, lưu lại sớm muộn gì cũng là tai họa cho đế quốc.
Tôn Phi nhìn thoáng qua những cao thủ thị vệ Vũ Thánh sơn, xoay người rời đi.
Keng keng keng keng!
Những cao thủ Vũ Thánh sơn lúc này xem như đã triệt để mih bạch ý tứ của Tôn Phi rồi, lợi kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóng lánh.
Quý tộc áo bào tím Grant và hai mươi mấy vị quý tộc khác nhất thời bị dọa sợ đến choáng váng, bọn họ hoàn toàn không thể tin được, Vũ Thánh hộ quốc thật không ngờ lại không quý trọng hình tượng như vậy, ở trước mặt mọi người lại dám giết những “Thần tử trung tâm” bọn họ, hoàn toàn không giống với kịch bản từ trước a?
- Giết trung thần, Hương Ba Vương, ngươi muốn phản quốc sao?
Grant lúc này cũng gấp, hắn vốn là người thông minh, lúc này lại rối một đoàn, vội vội vàng vàng chụp cho Quốc Vương Bệ Hạ một cái mũ phản quốc, muốn khiến cho Tôn Phi có chỗ cố kỵ.
Đáng tiếc, bóng lưng bạch y đã khinh phiêu đi xa, căn bản không dừng lại một chút nào.
Càng làm cho đám người Grant vạn vạn không ngờ tới chính là, dân chúng bao vây xung quanh chẳng những không đứng ra chỉ trích tức giận mắng mỏ Hương Ba Vương, giữ gìn những “trung thần” bọn họ như ở trong dự đoán, trái lại từng người còn chỉ trỏ bọn họ, nghị luận sôi nổi…
- Đám người kia là ý gì? Dám ép chế Vũ Thánh đại nhân?
- Chó nhà quý tộc nuôi dưỡng, lúc chiến đấu thì chạy không thấy bóng dáng, đợi bão tố qua đi, từng tên chó bộ dáng người liền đứng ra, luôn miệng nói vì vận mệnh đế quốc cái gì, ta nhổ, thật sự là tiểu nhân, cũng không ngại mất mặt!
- Đúng vậy, Vũ Thánh đại nhân trước sau mấy lần bảo vệ đế đô và Yashin đại đế, thời điểm cùng địch nhân huyết chiến, đám tạp toái này ở nơi nào? Thế nhưng không biết xấu hổ chỉ trích Vũ Thánh đại nhân, ta xem mỗi kẻ bọn hắn đều không là vật tốt gì!
- Giết đúng lắm, những tên tiểu nhân âm hiểm châm ngòi thổi gió này, giết sạch mới tốt.
Những tiếng nghị luận sôi nổi này truyền tới tai đám người Grant, làm bọn họ như chìm vào hố băng, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hương Ba Vương bị các quý tộc xưng là “Quái tử thú”, “Đồ tể” này ở trong lòng dân chúng thế nhưng có uy vọng cao như thế, kế hoạch của bọn họ không đưa đến chút tác dụng nào, hiển nhiên từ lúc mới bắt đầu đã đi lầm đường.
Hưu hưu hưu hưu!
Kiếm quang lóe ra, từng đạo huyết quang phóng lên cao.
Cao thủ thị vệ Vũ Thánh sơn xuất thủ, đầu Grant ùng ục lăn ra ngoài, khuôn mặt của hắn dữ tợn, trong đôi mắt là kinh hãi khôn cùng, bộ dạng hối hận vạn phần,
Một ít quý tộc khác thấy tình thế không ổn, có người bị hù dọa cho ngã ngồi tại chỗ, đái ỉa tại chỗ, có người kêu cha gọi mẹ xoay người bỏ chạy, muốn nhảy vào đám người xem náo nhiệt để trốn, đáng tiếc, sáu thị vệ Vũ Thánh sơn đều là môn đồ của Vũ Thánh Krasic ngày xưa, thực lực trác tuyệt, mặc dù không phải là cường giả Nguyệt cấp nhưng cũng là người nổi bật trong các Vũ Giả Tinh cấp, ra tay như điện, căn bản không cho bọn họ cơ hội đào tẩu.
Hai mươi mấy quý tộc bị nhất nhất chém giết, kiếm kiếm giết tuyệt!
Tiên huyết nhiễm đỏ cả đường đi.
Lúc này đây, Hương Ba thành lần thứ hai tọa vững xưng hào “Sát thủ quý tộc” của hắn, lại có hơn hai mươi danh quý tộc lớn nhỏ ngã xuống dưới đao của hắn.
Dân chúng bao vây có người mang vẻ mặt sợ hãi thối lui, có người vỗ tay ầm ầm, lớn tiếng hoan hô.
Trong đám người, có mấy thanh niên tướng mạo phổ thông thân hình như điện thấy một màn như vậy, lén lút lui về phía sau, bất động thần sắc biến mất trên phố xa xa.
…
…
Hoàng cung Zenit, chỗ sâu trong nội viện.
Đây là lần đầu tiên Tôn Phi đi tới “Tranh Phong Điện”, nơi diễn ra các hoạt động thường ngày của Yashin đại đế.
Nghĩ không ra “Tranh Phong Điện” dĩ nhiên lại mộc mạc như vậy, ngoại trừ cửa đại điện có long thú khí thế phi phàm ở trên, điện diễn ra các hoạt động thường ngày của vị cường giả Bán Thần, hoàng đế của một quốc gia thậm chí còn không xa hoa bằng phủ đệ của các quý tộc và thương nhân giàu có trong thành.
Dây thường xuân xanh biếc bao trùm phần lớn đại điện, trang trí bên trong “Tranh Phong Điện” cũng cực kỳ đơn giản, mọi thứ hầu như đều làm từ đá, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thiên nhiên, không táo bạo, không xa hoa, khiến tâm yên tĩnh, mà một số bàn ghế đá trong đại điện hầu như cũng không có bất kỳ thiết trí dư thừa nào.
Bất quá, dù sao đây cũng là nơi ở của một vị Bán Thần, Tôn Phi có thể cảm giác được, trong không khí lưu động một cỗ uy áp chỉ cường giả mới có thể cảm ứng, phảng phất như sóng lớn bị đê chặn lại, tùy thời đều có thể nhấc lên cơn sóng lớn nguy hiểm động trời.
Yashin đại đế lẳng lặng ngồi cạnh bàn đá bên cạnh cửa sổ, ánh nắng ban mai vàng rực một mảnh, soi sáng trên thân vị đế vương tuyệt đại, tạo thành một hình ảnh duy mỹ.
Hắn chính là đang lẳng lặng chờ Tôn Phi đến.
Một mình Tôn Phi tiến nhập đại điện, sau khi tham bái, dựa theo thủ thế của Yashin đại đế mà nhẹ nhàng ngồi trên ghế đá bên kia bàn đá.
Đây là lần đầu tiên Tôn Phi quan sát vị đế vương tuyệt đại này ở khoảng cách gần như vậy.
Tinh thần giống như ánh sáng ngọc, con ngươi sáng sủa như biển rộng, mũi cao môi hẹp dài, tóc dài lam sắc nồng đậm, cằm góc cạnh tự tin, khóe miệng không biết là vô tình hay hữu ý luôn luôn có một tia độ cong vô cùng mị lực, toàn thân xuất chúng tản ra mị lực bức người, có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, không như trên thực tế đã là sắp sáu mươi tuổi.
Bất quá cũng phải nói lại, thọ mệnh của Bán Thần rất dài, vượt quá ngàn năm, từ góc độ này mà nói, Yashin đại đế vẫn còn cực kỳ trẻ tuổi.
Bầu không khí thoáng có chút quái dị.
Sau khi Tôn Phi đi vào, ánh mắt Yashin đại đế vẫn tập trung trên thân Tôn Phi, loại ánh mắt này cũng không có một chút áp bách và áp lực nào, cấp cho Tôn Phi cảm giác, giống như phía trước mắt ngồi không phải là một vị đế vương phong hoa tuyệt đại, không phải là một vị Bán Thần thiên phú kinh người, mà chỉ là…một bằng hữu bình thường.
Từ đầu đến cuối, Yashin đại đế vẫn không nói gì.
Tôn Phi không đoán ra được nguyên nhân mình bị triệu kiến vào cung, cũng không tiện mở miệng hỏi gì, chỉ có thể kiên nhẫn đợi, đợi Yashin đại đế mở miệng trước tiên.