Hắn chợt xoay người lại, đi ra ngoài quán rượu lâu năm.
Chờ hắn biến mất ở cửa, Lumian mới hạ thấp giọng nói:
“Hắn rốt cuộc làm sao vậy?”
Morris Bene nhìn ra ngoài, cũng hạ thấp giọng:
“Nghe nói tối hôm qua nhìn thấy Sybille và linh mục giáo xứ làm chuyện kia ở trên giường, nên chọc hắn tức câm, hôm nay đi tìm người khoa tay múa chân kể lại chuyện này khắp nơi, đều không dám đi Darliege tố cáo linh mục giáo xứ, thật là một người nhu nhược, xứng đáng!”
Lumian nghe vừa mờ mịt lại khiếp sợ.
Nếu như hắn không nhớ lầm, Laisser Morrie biết rõ Sybille vợ hắn và linh mục giáo xứ có mối quan hệ kia hơn nữa duy trì lâu dài, chính là không hy vọng Sybille lại cấu kết với người đàn ông khác, sao hắn có thể vì một chuyện nhỏ đã sớm có chuẩn bị tâm lý từ trước mà tức giận đến bản thân bị câm chứ?
Trong này chắc chắn có vấn đề!
Hơn nữa, trong vòng tuần hoàn lần trước nữa, không hề xảy ra chuyện Laisser Morrie bị tức giận thành câm, bằng không Lumian không có khả năng không biết.
Ở thôn Cordu, đây chính là tin tức hàng đầu, tốc độ truyền đi tuyệt đối thật nhanh.
Chẳng lẽ bởi vì bọn ta bắt đầu tiến hành điều tra đủ loại, mang đến nhiễu loạn tương ứng, khiến cho Laisser Morrie gặp phải chuyện vốn sẽ không gặp? Lumian vừa suy đoán nguyên nhân vừa lộ ra vẻ mặt hưng phấn:
“Vậy sao?”
“Thế ta phải đi hỏi hắn một chút!”
Morris Bene ông chủ quán rượu không hề ngoài ý muốn với biểu hiện xem náo nhiệt của hắn, thậm chí còn cảm thấy theo lý nên là như thế.
Hắn cười mắng:
“Thằng nhóc thúi, ngươi cẩn thận làm người đi, đừng lại đi kích thích người đáng thương kia nữa.”
“Lại nói, hắn đều câm rồi, còn không biết viết chữ, nói cho ngươi biết chuyện đã xảy ra như thế nào được?”
Lumian cười he he nói:
“Chẳng lẽ hắn không biết dùng tay ra hiệu sao?”
Hắn lập tức giơ hai tay lên, bàn tay trái nắm lại thành quả đấm, nhẹ nhàng chạm vào tay phải.
Ở vùng Darliege, thậm chí là nam bộ Intis, đây là một dấu tay thông dụng, ý bảo chuyện giữa nam và nữ kia.
Morris Bene tức giận mắng:
“Hy vọng ngươi còn có một chút tốt bụng cuối cùng, đừng đùa dai người đáng thương kia.”
“Yên tâm, ta chỉ muốn nghe một chút chuyện xưa thôi.” Lumian vẫy tay, nhanh chóng rời khỏi quán rượu lâu năm, tìm kiếm Laisser Morrie.
Nhưng không rõ tên kia đã chạy đi đâu, không còn khoa tay múa chân cảnh ngộ của mình với các thôn dân, Lumian tìm khắp Cordu, vẫn không phát hiện ra tung tích của hắn.
Cuối cùng, hắn đi đến nhà Laisser Morrie.
Ở ngoài cửa, Sybille Berry mặc váy màu xám trắng đang xử lý mấy củ khoai tây bị hư.
“Có chuyện gì sao?” Người phụ nữ này ngẩng đầu lên, nhìn Lumian.
Nàng giống như Pierre Berry, có đôi mắt màu xanh lam, mái tóc dài màu đen mềm mại buông xõa sau lưng, không luôn búi lại giống như những người phụ nữ đã kết hôn khác.
Lumian thản nhiên trả lời:
“Ta tìm Laisser Morrie.”
Sybille với khuôn mặt tương đối phúng phính, ngũ quan khá hiền hòa lạnh nhạt trả lời:
“Hắn không ở nhà.”
“Vậy ngươi có biết hắn đi đâu không?” Lumian hỏi tới.
Sybille bình tĩnh nói:
“Tối hôm qua bọn ta cãi nhau một trận, có lẽ hắn đã rời khỏi Cordu, trong khoảng thời gian ngắn không định trở về.”
Lumian nghe vậy chân mày nhảy dựng lên, cảm thấy có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra.
Thật hiển nhiên, Laisser Morrie không thể rời khỏi thôn Cordu được, như vậy sẽ kích hoạt tuần hoàn, dẫn đến lặp lại!
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, Lumian nở nụ cười:
“Vì sao các ngươi lại cãi nhau vậy? Nghe nói ngươi và linh mục giáo xứ…”
Hắn không cần dùng ngôn ngữ để miêu tả, mà lấy nắm tay trái đánh vào tay phải.
Vẻ mặt của Sybille trở nên lạnh lùng, trầm giọng mắng:
“Cút!”
“Cút ra khỏi cửa nhà ta!”
Lumian chậc chậc một tiếng, thuận thế rời khỏi nhà Laisser Morrie.
Đi được một đoạn, nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất.
Thật ra hắn không hề định hỏi chuyện yêu đương vụng trộm giữa Sybille và linh mục giáo xứ, kể cả dáng vẻ trần trụi giữa linh mục giáo xứ và phu nhân Puares hắn đều đã từng nhìn thấy, còn có gì hay để hỏi chứ?
Nhưng nếu như không đi hỏi thì sẽ không phù hợp với hình tượng của hắn ở trong mắt thôn dân, đều đã đến cửa thăm hỏi rồi, không chọc giận nữ chủ nhà còn là đại vương đùa dai của thôn Cordu kia sao?
Do đó, Lumian không thể không hỏi, bằng không thật sự sẽ bị hoài nghi.
Hình tượng cố định của nhân vật có khi rất có tác dụng, có khi lại sẽ mang đến phiền toái.
Kết hợp với phong cách làm việc của linh mục giáo xứ và tin tức do bản thân nắm giữ, Lumian hoài nghi không phải bởi vì Laisser Morrie phá vỡ chuyện yêu đương vụng trộm nên mới biến thành câm điếc, mà vì hắn đã phát hiện ra chuyện gì đó khác.
Hắn rất có khả năng là bị độc câm!
Phải nhanh chóng tìm được hắn, hắn cứ tìm người lên án khắp nơi như vậy, có lẽ sẽ trực tiếp bỏ mạng giống như người trước kia, không, hắn đã mất tích… Lumian càng nghĩ càng cảm thấy hơn phân nửa Laisser Morrie đã xảy ra chuyện.