Phu nhân Puares khẽ gật đầu, bưng tách trà bằng sứ tráng men màu trắng lên nhấp một ngụm, không trả lời thêm.
Có tồn tại bí ẩn che chở thì tốt, nhưng mà tuần hoàn không phải là lần đầu tiên, vì sao nàng còn ở đây?
Chẳng lẽ vì mấy lần tuần hoàn trước đó đều chưa đến mốc thời gian đặc biệt kia đã lặp lại? Ừm, như vậy cũng có thể giải thích được vì sao nàng không truy cứu chuyện bọn ta lẻn vào pháo đài giết bà đỡ, nàng lo lắng tìm ba người phi phàm chính phủ kia gây phiền toái, sẽ dẫn đến một người nào đó trong bọn họ kích hoạt mấu chốt, khởi động lại tuần hoàn. Lumian lập tức suy nghĩ rõ ràng một vài nghi hoặc trước đó.
Hắn hoài nghi phu nhân Puares cũng đang đợi đêm thứ mười hai đến.
Lumian trong dòng suy nghĩ nở nụ cười: “Không biết phu nhân ngươi có thể mang ta và Aurora ra khỏi tuần hoàn không?”
“Nhân viên điều tra chính phủ gì đó? Ta không quen!”
Phu nhân Puares khẽ cười quan sát hắn từ trên xuống dưới vài lần: “Tại sao ta phải giúp ngươi?”
“Không phải ngươi nói yêu…” Lumian nói được nửa chừng lại dừng lại.
Hắn vốn định nhắc lại lời nói liên quan đến tình yêu đã được phu nhân Puares nói ra, hy vọng đối phương có thể mềm lòng cứu vớt Aurora và mình, nhưng bởi vì đối tượng mục tiêu của phu nhân rất có khả năng là chị gái, hiện giờ hắn thật sự nói không nên lời.
Nếu như người phu nhân Puares thích là mình, Lumian loại người không biết xấu hổ này chắc chắn sẽ đánh thẻ bài tình yêu, vì thế có thể dâng thân thể ra, làm ba của con đối phương.
Ừm, cho dù tự mình sinh, hắn khẽ cắn môi cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần phu nhân Puares dẫn hắn và Aurora rời khỏi tuần hoàn này.
Vẻ mặt phu nhân Puares hơi thay đổi, nàng trầm mặc mấy giây mới nói:
“Có phải ngươi định nói, tình yêu khó có thể suy nghĩ, rõ ràng bởi vì nàng mắc lỗi, hy vọng nàng chết đi nhưng vẫn không nhịn được cứu nàng không?”
Lumian chưa trả lời, hắn nghe ra được đại từ nhân xưng phu nhân Puares dùng là nàng.
Phu nhân Puares cũng không kỳ vọng hắn đáp lại, khẽ thở dài nói: “Nếu như không cứu được thì sao?”
Không cứu được? Cả trái tim Lumian chậm rãi trầm xuống, giống như bị ném vào trong hồ băng vào đầu mùa xuân.
Điều chỉnh hô hấp, hắn hỏi lại giống như xác nhận: “Ý của ngươi là, đến mốc thời gian đó, ngươi chỉ có thể tự mình rời đi hoặc mang theo vài người đặc biệt, nhưng không bao gồm ta và Aurora?”
Phu nhân Puares nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể hiểu như vậy.”
Xem ra vẫn phải dựa vào bản thân. Lumian thầm than một tiếng, ép buộc thu lại tâm tình.
Trải nghiệm của hy vọng xuất hiện lại tan biến trong nháy mắt thật sự không hề dễ chịu.
Hắn ngẫm nghĩ, nhếch miệng lên cười nói: “Phu nhân, lát nữa ta và ba người xứ khác kia định thăm dò dưới lòng đất nhà thờ, đến lúc đó, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc phát sinh chuyện gì, tuần hoàn có thể lặp lại trước, kể cả Mùa Chay đều không đến.”
Chứ đừng nói đến là đêm thứ hai.
Phu nhân Puares hơi nheo mắt lại, thong thả nâng cao cằm: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Không, ta chỉ đang nhắc nhở ngươi.” Lumian cười thật chân thành tha thiết, trạng thái thả lỏng vô cùng.
Đây là ở ngoài mặt, tình huống thực tế là trong lòng hắn tràn ngập bất an, lo lắng phu nhân Puares sẽ bởi vì thế nên hoàn toàn bị chọc giận, như vậy mình sẽ phải ở lại sinh con trong pháo đài này, mười lăm phút sau, ba nhân viên điều tra chính phủ kia không thấy hắn đi ra ngoài sẽ khởi động lại tuần hoàn.
Phu nhân Puares đưa mắt nhìn Lumian vài giây, thấy hắn thủy chung không tỏ vẻ lùi bước và né tránh, nàng đột nhiên cười nói: “Ngươi thật sự là một kẻ to gan, nếu như ngươi và chị gái của ngươi thành tình nhân của ta, cảm giác có lẽ thật sự không tệ.”
Không đợi Lumian đáp lại, nàng liếc nhìn bà đỡ ở bên cạnh:
“Các ngươi hủy một tà thuật sư của ta, ta không truy cứu trách nhiệm của các ngươi đã coi như đủ nhân từ, các ngươi lại vẫn kỳ vọng ta cung cấp trợ giúp?”
“Tà thuật sư?” Lumian nhớ kỹ danh từ này, thành khẩn nói: “Không phải là trợ giúp, là làm chuyện có lợi đối với tất cả mọi người.”
Phu nhân Puares im lặng một giây, sau đó nở nụ cười: “Ta sẽ không thăm dò dưới lòng đất của nhà thờ cùng với các ngươi, nhưng nể tình Aurora và dũng khí của ngươi, nếu như thật sự xảy ra sự cố gì, ta sẽ căn cứ tình huống cung cấp một chút trợ giúp.”
Có thể nói đến trình độ như vậy, Lumian đã vô cùng thỏa mãn, hắn đứng lên, học tư thái ga lăng trong những quyển sách của chị gái, chắp tay lên ngực, cúi người thi lễ: “Ca ngợi ngươi, phu nhân của ta.”
Phu nhân Puares bị tức cười nói: “Không phải là mặt trời của ta sao?” Ý nàng chỉ là câu nói “Phu nhân, ngươi là vầng mặt trời của ta” Lumian đã nói trong vòng tuần hoàn lần trước nữa.
Lumian lập tức hơi xấu hổ, nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ từ trước đến nay, giả bộ không nghe thấy, trực tiếp rời khỏi phòng khách nhỏ.