Ngồi trên ghế sofa dài ở trong phòng khách nhỏ uống hồng trà đợi một lúc, Lumian nhìn thấy phu nhân Puares xuất hiện ở cửa.
Hôm nay phu nhân này mặc váy dài tinh xảo có thắt lưng màu đen, trên bả vai khoác một chiếc áo choàng cùng màu, đầu đội mũ tròn nhỏ kiểu nữ hơi lệch sang, trước ngực đeo một vòng cổ kim cương với mặt dây bằng vàng.
Lumian thấy khá quen mắt, cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện đây là trang phục phu nhân Puares đã mặc khi đến chơi nhà mình, câu dẫn mình trong vòng tuần hoàn lần trước nữa.
Nàng cố ý sao? Lumian vừ nói thầm, vừa ân cần cười thăm hỏi:
“Chào buổi sáng, phu nhân Puares.”
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện đi theo bên cạnh phu nhân Puares không phải là người hầu gái Cathy kia, mà là bà đỡ đã chết trong tay Ryan ngày hôm qua.
Bà đỡ mặc váy dài màu xám trắng, ánh mắt đờ đẫn, trên mặt không hề có biểu cảm, làn da hơi xanh xao, giống như đúc với người Lumian nhìn thấy ở vườn hoa lúc chạng vạng ngày hôm qua, chính là không cầm công cụ tu sửa cành cây.
Không mang theo hầu gái bên cạnh mà lại mang theo bà đỡ? Cố ý hả? Lumian không nhịn được lẩm bẩm một câu trong lòng.
Phu nhân Puares cười nhạt một tiếng nói:
“Hiện giờ có lẽ tính là buổi trưa.”
Nàng lập tức ngồi lên sofa đơn đại biểu cho chủ nhân kia, bà đỡ đứng ở bên cạnh.
“Chưa ăn cơm trưa thì chưa thể tính là buổi trưa.” Lumian cố chấp thanh minh một câu.
Cùng lúc đó, nhịp tim của hắn hơi nhanh hơn, hoài nghi phu nhân Puares mang bà đỡ theo đến là vì chất vấn chuyện của ngày hôm qua.
Nếu như chuyện này đối phó không tốt, ba người xứ khác Leah không kịp khởi động lại tuần hoàn, Lumian hoài nghi bản thân có phải làm ba trong vài phút thậm chí mười mấy phút không.
Phu nhân Puares liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời giống như hồ nước lấp lóe, mang theo ý cười khó diễn tả được bằng lời.
Sau đó phu nhân này tùy tiện hỏi:
“Có chuyện gì?”
Lumian quyết định thẳng thắn một chút, hắn nghiêm túc nói:
“Phu nhân, có lẽ ngươi đã nhận thấy chúng ta đang rơi vào trong vòng tuần hoàn của thời gian.”
Khi nói chuyện, hắn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của phu nhân Puares, chú ý đến vẻ mặt của nàng.
Nếu như đối phương tỏ vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên, nghi ngờ vân vân, hắn sẽ lập tức bổ sung câu ha ha, chỉ đang đùa thôi, sau đó bắt đầu từ khác thường nào đó, nhìn xem thái độ và khuynh hướng của phu nhân này là như thế nào, cuối cùng lại cân nhắc có cần nói chuyện về thời gian tuần hoàn cho nàng biết không.
Đương nhiên, nếu như phu nhân Puares tỏ vẻ ngươi thế mà lại phát hiện ra, bí mật của ta bị vạch trần, như vậy hắn phải tranh thủ thời gian thử chạy trốn.
Tuy rằng dưới tình huống như vậy, hy vọng chạy trốn thành công không lớn, nhưng không thử thì làm sao biết được có hy vọng hay không?
Phu nhân Puares liếc nhìn Lumian vài giây, mỉm cười nói:
“Xem ra ngươi cũng tìm được một ông chủ.”
Nàng không kinh ngạc với cách nói thời gian tuần hoàn này, cũng không tỏ vẻ không hiểu và nghi hoặc, tương đương với ngầm thừa nhận bản thân biết rõ tình huống trước mặt là gì.
Ông chủ? Đây là cách dùng ưa thích trong sách của Aurora, ý của nàng hiện giờ là tồn tại cho ban ơn kia? Lumian thầm giải đọc ý tứ trong lời nói của phu nhân Puares.
Hắn cho rằng đối phương có ông chủ, nhận được phù hộ, nên mới có thể giữ được một phần trí nhớ nào đó trong tuần hoàn.
Lumian nở nụ cười xán lạn, giả bộ nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra không cần ta bỏ ra quá nhiều thời gian để giải thích.”
“Ngươi rốt cuộc định nói cái gì?” Puares cười hỏi.
Bà đỡ kia đứng ở bên cạnh nàng, không hề động đậy, giống như pho tượng.
Lumian đã sớm chuẩn bị kỹ càng lý do, vội phát huy tài ăn nói: “Người bên ngoài đã biết đến khác thường của thôn Cordu, nếu như chúng ta không kịp thời hủy bỏ tuần hoàn, có lẽ nơi này sẽ bị phá hủy hoàn toàn, mỗi người đều sẽ chết.”
“Mọi người đã là người trên cùng một con thuyền, chỉ có toàn bộ lực lượng tập hợp lại với nhau mới có thể khiến cho con thuyền không bị chìm, mới có hy vọng tìm được mấu chốt của tuần hoàn, trở lại cuộc sống bình thường.”
“Phu nhân, thời gian lưu lại cho chúng ta không nhiều, hợp tác đi.”
Từ đầu đến cuối phu nhân Puares đều mang theo nụ cười nhạt nhẽo lắng nghe, không cắt ngang lời Lumian nói.
Lúc này, nàng khẽ cười một tiếng:
“Ai nói cho ngươi biết chúng ta là người trên cùng một con thuyền?”
Hả? Chẳng lẽ ngươi là người định làm đắm thuyền? Lumian kinh hãi trong lòng.
Phu nhân Puares giữ nguyên nụ cười vừa rồi, nói tiếp: “Tại sao ta phải hợp tác với các ngươi? Đến thời gian đặc biệt, ta có thể rời khỏi nơi đây.”
Điểm này khiến Lumian ngạc nhiên sau đó lại mừng rỡ như điên: “Ý của ngươi là có biện pháp thoát khỏi thời gian tuần hoàn này?”
“Chỉ cần đến mốc thời gian đặc biệt làm chuyện nào đó?”