Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 179 - Chương 179 - Dấu Vết (2)

Chương 179 - Dấu vết (2)
Chương 179 - Dấu vết (2)

Mỗi một bộ phận của nó đều hết sức vặn vẹo, toàn thân tối đen, giống như bôi thuốc màu kỳ dị nào đó, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đang thong thả chảy xuôi.

Vừa nhìn thấy ký hiệu này, Lumian đã đầu váng mắt hoa, ù tai không ngừng.

Ryan hừ một tiếng, quanh thân tự nhiên hiện lên tia sáng giống như tia nắng ban mai.

Nó hỗ trợ Leah và Valentine khống chế hỗn loạn về tinh thần.

“Đừng nhìn nhiều ký hiệu đó.” Ryan trầm giọng nói.

Lumian vội vàng dời tầm mắt đi, nhìn sang bên cạnh.

Cảm giác đầu hắn choáng váng ù tai theo đó yếu ớt.

Tế đàn hình như là dáng vẻ này, chúng ta thử tìm xem xung quanh có thứ gì khác không… Lumian vừa định nói như vậy, chợt nghe thấy Leah hỏi Ryan: “Có phải ánh nắng ban mai của ngươi kích thích đến tế đàn không vậy?”

Hả? Lumian vội vàng quay đầu ra sau, theo bản năng nhìn về phía tế đàn.

Leng keng leng keng, lục lạc nhỏ màu bạc ở trên mạng che mặt và trên đôi boot của Leah vang lên kịch liệt lại dồn dập.

Gần như đồng thời, áo khoác dài màu đen có kèm mũ trùm đầu ở trên tế đàn kia soạt cái đứng thẳng lên, giống như được một người vô hình mặc vào.

Vù!

Gió âm u lạnh lẽo xoay tròn đánh tới, Lumian nhìn thấy dưới cái mũ trùm đầu nhiều thêm các gương mặt trong suốt.

Chúng nó đều hết sức dữ dằn và vặn vẹo, tản mát ra cảm xúc oán hận mãnh liệt, lấy tư thái liên kết với nhau ngưng tụ một chỗ, hợp thành một cái đầu quái dị lại khủng bố.

Trong đó có một gương mặt Lumian rất quen thuộc, đó là gương mặt thuộc về Raymond, nó sưng lên tái nhợt, khóe mắt toàn là lệ máu.

Lumian không nhìn xem kỹ nữa, đột ngột đi lệch sang hai bước, trốn ra đằng sau Ryan.

“Cứu chúng ta! Cứu chúng ta với!”

Các gương mặt trong suốt kia đồng thời mở miệng, tiếng nói sắc nhọn giống như vô số cây kim nhỏ, đâm vào trong linh hồn của đám người Ryan, kích thích bọn họ đến muốn choáng váng ngất lịm.

Trạng thái của Valentine tốt nhất, dang hai tay ra.

Một cột sáng bằng ngọn lửa hư ảo tinh thuần, thần thánh, lượn lờ lập tức giáng từ trên trời xuống, rơi lên trên áo khoác dài màu đen bị người vô hình mặc vào.

Tia sáng theo đó bùng nổ, Lumian và Leah theo bản năng nhắm mắt lại.

Sau khi cảm thấy tia sáng tối xuống, Lumian vội vàng mở mắt ra.

Áo khoác dài màu đen bị người vô hình mặc vào kia đang đổ xuống ở trên tế đàn, bên ngoài đều là dấu vết bị thiêu đốt, nhưng nó vẫn không hề ngừng nghỉ, chống đỡ lấy từng ngọn lửa màu vàng do Valentine chế tạo ra, nỗ lực định một lần nữa đứng lên.

Các gương mặt trong suốt bao gồm cả Raymond ở trong đó không ngừng biến mất lại không ngừng hiện ra, giống như từ tương lai bị hủy diệt quay trở về hiện tại không có việc gì.

Ryan thấy thế, lập tức khẽ kêu lên một tiếng: “Ngồi xổm xuống!”

Lumian không chút do dự cong đầu gối, ngồi sụp xuống.

Nếu như không phải vì không kịp, hắn thậm chí còn định trực tiếp nằm sấp trên mặt đất.

Leah và Valentine không hề chậm hơn hắn bao nhiêu, cũng ngồi sụp xuống dưới.

Cùng lúc đó, Ryan cầm thanh kiếm ban mai trong tay cắm vào chính giữa tế đàn, cắm vào áo khoác dài màu đen.

Trong im hơi lặng tiếng, thanh kiếm lớn ánh sáng kia vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ không đếm được, hóa thành cơn bão tia sáng ban mai lộng lẫy trong tế đàn, xé rách tất cả, phá hủy tất cả.

Đợi đến khi cơn lốc do tia sáng tạo thành bình ổn lại, Lumian ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ tế đàn đã thấp đi một phần ba, ký hiệu bụi gai, ngọn nến tinh dầu, áo khoác dài màu đen gì đó, toàn bộ đều biến mất không thấy gì nữa, biến thành bột phấn, bay lả tả trong không trung.

Một chiêu này thật mạnh… xế chiều ngày hôm qua Lumian đã muốn cảm khái như vậy.

“Không có việc gì nữa?” Hắn mở miệng hỏi.

Leah đứng dậy, vòng một vòng tại chỗ, bốn cái lục lạc nhỏ màu bạc ở trên mạng che mặt và trên đôi boot của nàng lại rung động leng keng leng keng một lần, không tính là thong thả, cũng không coi là kịch liệt.

“Còn có nguy hiểm ẩn giấu.” Nàng nhắc nhở Ryan và Valentine, sau đó nghi ngờ tự nói một câu: “Tế đàn đã không còn, nguy hiểm từ đâu đến???”

Khi nàng nói chuyện, Valentine đồng thời chế tạo ra ngọn lửa màu vàng, kêu chúng nó lơ lửng đến giữa không trung, chiếu sáng ra bốn phía.

Ở bên cạnh tầng hầm ngầm, trừ bỏ để xương cốt nhân loại và mấy tấm da cừu ra, không có thứ gì khác nữa, trần nhà càng đơn giản lại mộc mạc, kể cả đèn treo đều không có.

Lumian ủa một tiếng: “Không có đặc tính phi phàm sao?”

“Có thể là bị hiến tế mất.” Ryan nói đơn giản: “Cũng có thể ban đầu bọn họ nhận ban ơn không nhiều, thực lực không mạnh, chỉ có thể bắt người phàm làm tế phẩm, đợi đến khi có năng lực siêu phàm không tệ, ví dụ như lần này thì mới bắt đầu nhằm vào người phi phàm.”

Nhận thấy được, bọn họ tiếp nhận hiện tượng ban ơn này không bỡ ngỡ gì.

Bình Luận (0)
Comment