Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 194 - Chương 194 - Đoản Đao (3)

Chương 194 - Đoản đao (3)
Chương 194 - Đoản đao (3)

Mới vừa rồi con quái vật thợ rèn kia rõ ràng có bị ký hiệu bụi gai màu đen ảnh hưởng đến, cho nên nó mới luôn luôn yên tĩnh đâp thanh đoản đao kỳ dị, giả bộ như không có việc gì.

Đợi đến khi ký hiệu bụi gai màu đen biến mất, nó lập tức cầm vũ khí lên, xông ra săn giết mình.

Lumian vừa xác định tình huống, lập tức xoay người bỏ chạy như điên.

Hoàn cảnh nơi này không thể lợi dụng, hắn lại thiếu hiểu biết về quái vật thợ rèn này có năng lực gì, không chạy còn có thể làm gì?

Chờ chạy trốn đến cạm bẫy thiên nhiên gần nhất, nếu như đối phương còn đuổi theo sát không buông, lại cân nhắc đến đánh trả một đợt.

Bịch bịch bịch!

Lumian không chạy theo đường thẳng mà chạy ra hình dáng chữ S giống như con rắn.

Hắn làm như vậy là vì lo lắng đối phương đoán được quỹ tích hành động của hắn, vung quả cầu lửa hoặc ném mạnh vũ khí tầm xa tới.

Nếu như đổi lại là trước kia, Lumian có thể bỏ chạy theo đường cong, nhưng thời điểm nào đó rõ ràng cần phải hạ tốc độ, giảm bớt quán tính, bằng không hoặc là thân thể của hắn không chịu nổi, hoặc là thật sự có khả năng ngã sấp xuống.

Nhưng hiện giờ lại khác, tính dẻo dai của hắn rất mạnh, vượt trên nhân loại bình thường, cơ bắp và dây chằng tương đối thoải mái kéo theo thân thể chạy non nửa vòng, độ cong tương đối như tơ lụa.

Dựa vào một chiêu này, hắn cảm thấy chỉ cần quái vật thợ săn không có năng lực đặc biệt, bản thân mới có thể thuận lợi thoát khỏi khu vực tường thành, tiến vào kiến trúc đổ nát cách khoảng bảy đến tám mét.

Đột nhiên, hắn căng thẳng trong lòng, có một dự cảm nguy hiểm mãnh liệt.

Không suy tính và phân tích nhiều, Lumian từ thế chạy trốn đã ngã tới trước.

Xoẹt một tiếng, lưng hắn đau đớn một trận, thanh đoản đao màu đen bạc kỳ dị kia rạch ra một vết rách, máu đỏ tươi chảy ra.

Quái vật thợ rèn kia chỉ dùng một bước đã đuổi tới sau lưng Lumian, vung vũ khí trong tay lên.

Nó giống như rút ngắn khoảng cách mười mấy bước thành trong một bước!

Lumian chịu đựng cơn đau, lăn lộn hai vòng, sau đó cuối cùng chạm vào bên cạnh một kiến trúc đã sụp xuống một nửa.

Hắn khẽ chống hai tay, vèo cái nhảy vào, mượn vách tường và dụng cụ trong nhà bên trong che giấu, chạy tới cửa sau.

Trở lại khu vực này, hắn giống như chúa sơn lâm quay trở về núi sâu, cá vào con sông, thuần thục xuyên qua khắp trong các kiến trúc đổ nát, khi thì vòng qua, khi thì đi thẳng.

Chỉ trong thời gian mười giây, hắn đi đến bên cạnh một cạm bẫy thiên nhiên trước đó đã quan sát tốt, giấu thân thể sau nóc nhà trượt xuống đất, chờ đợi quái vật thợ rèn tiến đến.

Hắn không thử nhảy điệu múa hiến tế kia, bởi vì hắn cảm thấy có lẽ không kịp, đối phương rõ ràng có năng lực truy đuổi độc đáo nào đó.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lumian đã không nhìn thấy bóng dáng của con quái vật kia nữa, lại chưa nghe thấy có âm thanh gì ở bên cạnh, càng không phát hiện xung quanh nhiều thêm dấu chân không rõ ràng.

“Không đuổi theo?” Lumian không nhịn được nhíu mày.

Hắn vừa thấy may mắn lại vừa cảm thấy tình huống như này hơi quái dị.

Ngẫm nghĩ một lúc, hắn đoán là con quái vật thợ rèn kia không thể thoát khỏi khu vực tường thành, do đó mình vừa tiến vào trong đống kiến trúc đổ nát này, đối phương đã bỏ qua việc đuổi theo.

Lo nghĩ đến mới vừa rồi bị thương hai lần, bản thân cũng trở nên mỏi mệt, Lumian quyết định không thăm dò nữa.

Hắn dựa vào tính dẻo dai khủng bố, xử lý xong miệng vết thương sau lưng, men theo con đường lúc đến đi ra bên cạnh đống đổ nát.

Đi thật lâu, hắn nhìn kiến trúc sụp xuống tương đối quen mắt ở xung quanh, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm:

“Bây giờ đều đã qua, thời gian một bữa tối, đống đổ nát cảnh trong mơ, lại không phải đặc biệt lớn, dưới tình huống, cứ đi thẳng tắp, vì sao ta, còn chưa đi ra ngoài?”

Lumian càng nghĩ càng thấy không thích hợp, thậm chí phát hiện suy nghĩ của mình bắt đầu chậm chạp, trở nên đứt quãng, giống như rơi vào mỏi mệt cực độ, lại giống như suýt ngủ đi.

Hắn vội vàng lên tinh thần, dựa vào năng lực của thợ săn phân rõ đường, hy vọng nhanh chóng thoát khỏi đống đổ nát.

Nhưng mà, trong quá trình đi, hắn thường xuyên ngẩn ngơ không thể áp chế, vì thế đến cuối cùng đều không rõ bản thân đang làm cái gì.

Không biết qua bao lâu, trong đôi mắt của Lumian đột nhiên chiếu lên ánh lửa màu da cam đang lấp lóe.

Hắn quay trở về khu vực tường thành, trở về tơi bên ngoài căn phòng chỗ con quái vật thợ rèn kia.

“Không ổn…”

“Ta, bị nó, ảnh hưởng?”

“Khó trách nó, không hề, đuổi theo…”

“Xem ra, không thể tùy tiện, rời đi, chỉ có thể, nghĩ cách, từ, trên người, con quái vật kia…”

Suy nghĩ của Lumian càng ngày càng chậm chạp và trì trệ.

Hắn vừa khó có thể điều khiển tự động đến gần căn phòng kia, vừa khó nhọc nhảy lên điệu múa hiến tế thần bí.

Bình Luận (0)
Comment