Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 193 - Chương 193 - Đoản Đao (2)

Chương 193 - Đoản đao (2)
Chương 193 - Đoản đao (2)

Lại hòa hoãn một hồi lâu, Lumian bò lên, chỉ thấy khắp trên áo sơ mi bằng vải lanh ở bên trong áo jacket sẫm màu của mình đều là vết máu và mồ hôi.

“Đó là cái gì vậy?” Hắn càng nghĩ càng sợ.

Chỉ nhìn thoáng qua như vậy thôi, ký hiệu bụi gai màu đen của hắn đã bị kích hoạt hoàn toàn, toàn thân gần đến mất khống chế, còn nguy hiểm hơn cả khi nhận được sức mạnh diễn viên múa.

Hiện giờ hắn thậm chí còn không dám đi hồi tưởng dáng vẻ của người khổng lồ kia, chỉ có thể căn cứ vào ấn tượng để suy đoán tương ứng:

“Phiên bản cao cấp của con quái vật ba mặt?”

“Có ô nhiễm mãnh liệt?”

“Quả nhiên, Aurora nói rất đúng, thứ không nên nhìn là không thể nhìn…”

“Nó ngồi ở trên đỉnh ngọn núi màu máu, cũng chính là trung tâm của đống đổ nát cảnh trong mơ… Như vậy nó đại biểu cho một phần của bí mật cảnh trong mơ?”

Trong lúc suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, Lumian kiềm chế kích động định ngước đầu lên liếc nhìn đỉnh ngọn núi.

Lại liếc mắt thêm cái nữa sẽ thật sự chết!

Hắn quyết định rút lui trước, quay trở về hiện thực tĩnh dưỡng một chút, đến ban đêm lại tới thăm dò.

Xoay người lại, Lumian đang chuẩn bị rời đi men theo đường lúc đến, đột nhiên nghe thấy tiếng “Keng! Keng! Keng!”

“Có chuyện gì vậy?” Hắn sinh lòng hiếu kỳ, định lén đi qua nhìn xem.

Đương nhiên, hắn không vội vàng như vậy lỗ mãng như vậy, tìm được một kiến trúc bị sụp xuống một nửa ở đối diện bức tường gần đó để ẩn núp, chờ linh tính khôi phục một chút.

Qua hồi lâu, Lumian lại một lần nữa nhảy múa điệu múa hiến tế kia.

Hắn giống như hóa thành tế tư của tồn tại bí ẩn kia, dùng điệu múa có thể điều động sức mạnh tự nhiên xung quanh để lấy lòng hắn.

Đợi đến khi cảm giác nóng rực trước ngực xuất hiện, Lumian dừng lại, lẻn về phía âm thanh leng keng khi có khi không.

Sau khi lượn nửa vòng xung quanh ngọn núi màu máu và tường thành vặn vẹo, lại nhảy múa lần nữa, hắn nhìn thấy một chút ánh lửa.

Đằng sau cửa gỗ màu nâu đỏ hé mở một nửa ở trên tường thành có ánh lửa màu da cam chớp lên lộ ra.

“Keng! Keng! Keng!”

Bóng dáng của người bên trong phòng chiếc nghiêng lên trên mặt ngoài cửa sổ kính, hình dạng giống như nhân loại, nhưng bị tia sáng chiếu lên kéo thành hơi dài nhỏ.

Lúc này, bóng người kia đang giơ cao món đồ như cái chùy, lực mạnh nện xuống.

Keng!

Lại là một tiếng kim loại va chạm thanh thúy.

“Thợ rèn? Trong đống đổ nát cảnh trong mơ còn có thợ rèn?” Lumian căn cứ vào tri thức bản thân nắm giữ để phán đoán.

Dựa vào ký hiệu bụi gai màu đen còn chưa biến mất, hắn khom lưng, lẻn tới bên cạnh cửa sổ kính kia, nghiêng người qua, đưa mắt nhìn vào.

Tuy rằng ánh mắt của Lumian còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhìn các thứ vẫn còn chưa đủ rõ ràng, nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra cảnh tượng bên trong căn phòng ở trên tường thành này:

Khắp nơi là bàn ghế đồ dùng trong nhà vỡ nát, ở giữa là một cái bếp lò không có nửa phần trên, bếp lò đang bốc cháy lên, một tấm sắt ghép lại thành gác bên trên.

Trên tấm sắt bày một thanh đoản đao màu đen bạc, nó có chiều dài gấp đôi dao găm bình thường, ngoài mặt bao trùm lấy từng hoa văn kỳ dị, Lumian chỉ nhìn thoáng qua thôi đã hơi choáng váng đầu.

“Keng!”

Bóng dáng cầm chùy sắt giống như một thợ rèn thành thạo, không ngừng đập lên trên thanh đoản đao kia.

Nó mặc áo khoác dài màu đen, nửa bên mặt đối diện Lumian toàn là dấu vết hư thối, có chỗ thậm chí còn lộ ra xương trắng ở bên trong.

Lại là một con quái vật? Nó vẫn tiếp tục làm chuyện khi còn là nhân loại đã làm? Thanh đoản đao kia không bình thường, hơi tà dị, không biết là vật phong ấn hay là vũ khí phi phàm? Các ý niệm lóe lên trong đầu Lumian.

Hắn cách thợ rèn hư thối kia không đến ba mét, nhưng hình như đối phương không hề cảm ứng được ký hiệu bụi gai màu đen ở trước ngực hắn, vẫn luôn trầm mặc đập lên trên thanh đoản đao kia.

Lo lắng đến ký hiệu bụi gai màu đen sắp không thấy, Lumian lui người về, rón ra rón rén thoát khỏi khu vực bên cửa sổ.

Hắn vừa đi vài bước, cảm giác nóng rực trước ngực đã biến mất.

Một giây sau, sau lưng hắn truyền đến tiếng két.

Lumian vội vàng quay đầu ra sau, vừa vặn nhìn thấy cánh cửa gỗ màu nâu đỏ kia được mở ra hoàn toàn.

Thợ rèn mặc áo khoác dài màu đen xuất hiện ở nơi đó, trên mặt có bốn năm miệng vết thương hư thối có thể nhìn thấy xương cốt, con mắt bên trái rơi ra một nửa, giống như đang treo ở trong hốc mắt, tổng thể giống như một thi thể đã chết được một khoảng thời gian.

Tay phải nó cầm chùy sắt, tay trái nắm giữ thanh đoản đao màu đen bạc kia, trong hai ánh mắt đờ đẫn đồng thời chiếu ra bóng dáng của Lumian.

“Đệt!”

Lumian không nhịn được tức giận mắng một tiếng.

Hắn lập tức hiểu rõ tình huống bây giờ là như thế nào:

Bình Luận (0)
Comment