Aurora nghe được tim đập thình thịch, liếc nhìn Lumian, nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Ta sẽ cân nhắc, chờ tuần hoàn kết thúc sẽ trả lời ngươi.”
Lumian ở bên cạnh lập tức hiểu được cái liếc mắt nhìn mình mới vừa rồi của chị gái là có ý gì:
Ta không có vấn đề gì cả, ngươi thằng cha phong ấn ô nhiễm nghiêm trọng này có thể không thông qua được thí nghiệm không?
Lại hàn huyên một lúc, hai chị em từ biệt đám người Leah, trở về phòng ngủ của Aurora.
Aurora ngồi xuống bên cạnh giường ngủ nhìn ra cửa, hạ thấp giọng nói:
Leah người này có EQ rất cao.”
“Sao lại nói vậy?” Lumian cũng cảm thấy khi ở thư phòng, Leah hóa bầu không khí thành thật hòa hợp.
Aurora vừa cười vừa nói:
“Nàng chủ động đề cập đến tiểu thuyết của ta, mục đích tìm ta ký tên là vì rút ngắn mối quan hệ, kéo gần mối quan hệ là vì đưa ra mời chào sau đó, đằng sau mời chào là vì hóa giải không tin tưởng và đề phòng trong lòng chúng ta, để mấy ngày sau có thể hợp tác tốt hơn.”
“Toàn bộ quá trình không hề đột ngột, không để cho ta sinh ra các loại cảm xúc như phản cảm, đề phòng vân vân, đây là biểu hiện của chỉ số EQ cao, ngươi học nhiều một chút!”
Lumian hồi tưởng lại quá trình tám chuyện mới vừa rồi, tự giễu nói:
“Nếu như đổi lại là ta, hiện giờ khả năng đã bị đuổi khỏi đây.”
Aurora bị hắn chọc cười hơi nghiêng ngả nói:
“Rất tự biết mình!”
Nàng lập tức vuốt ve mái tóc dài màu vàng óng của mình nói:
“Ta ngủ trước một chút, ánh mắt còn chưa tốt hoàn toàn, cần phải nghỉ ngơi nhiều, đợi đến mười giờ, ngươi đánh thức ta, ta giúp ngươi nhìn chăm chú một chút, lần đầu tiên ngươi trực đêm vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Lumian không có dị nghị gì, không chút do dự đồng ý, nhìn chị gái không hề kiêng kỵ gì nằm trên giường, kéo chăn mền đắp kín nhắm mắt lại.
Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.
Lumian nhẹ nhàng tắt cái đèn bằng pin kia đi, kéo rèm cửa lại.
Sau đó hắn ngồi vào ghế dựa vào bàn đọc sách, tắm trong ánh trăng màu đỏ ửng chiếu vào, lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ không hề đề phòng gì của chị gái, trong lòng dần dần bình tĩnh.
Gió đang sột soạt lướt qua ngoài cửa sổ, gần như không tiếng động, Lumian ở trong trạng thái ôn hòa như vậy mặc cho dòng suy nghĩ lan tràn ra, theo bản năng ngẫm nghĩ một chút chuyện:
“Trên hành lang còn có ánh đèn chiếu đến, xem ra Leah vẫn chưa đi ngủ, đang đọc sách lưu trữ của Aurora…”
“Phòng ngủ của ta không có ánh sáng, chắc Valentine đã lên giường nghỉ ngơi, không biết Ryan đang làm cái gì…”
“Ha ha, lần đầu tiên bọn họ tới cửa lại không mang rượu đến, hoàn toàn không hiểu phong tục của Darliege…”
“Nếu như thật sự có thể hủy bỏ tuần hoàn, chị gái có thể trở thành người đưa tin của cục thứ tám, đến lúc đó, nàng không cần lo lắng đi Trier chơi sẽ gặp phải điều tra…”
“Còn ta thì sao, chính là làm người đưa tin có lẽ không cần làm kiểm tra đặc thù chứ?”
“Hiện giờ, cả câu chuyện có phỏng đoán hoàn chỉnh, chuyện duy nhất không thể xác định được là con cú mèo và phù thủy đã chết đi ở trong ngôi mộ rốt cuộc phát huy tác dụng gì ở trong chuyện này?”
“Nếu như do bọn họ mê hoặc đám người linh mục giáo xứ, mang đến khác thường, hy vọng mượn dùng nghi thức đêm thứ mười hai kia để đạt thành mục đích gì đó, như vậy ở trong vài lần tuần hoàn, trừ bỏ giám thị tiến độ thăm dò đống đổ nát cảnh trong mơ của ta ra, vì sao bọn họ không có hành động gì khác?”
“Chẳng lẽ bọn họ cũng giống như phu nhân Puares, đang chờ đợi mốc thời gian đặc biệt đến, hoặc là chờ đợi nghi thức của đêm thứ mười hai, định hoàn thành bộ phận bị phá hư, do đó không hy vọng tuần hoàn xuất hiện biến hóa, luôn khởi động lại trước thời hạn sao?”
“Hành vi của bọn họ trái lại đã chứng minh mấu chốt của tuần hoàn nằm ở trên người ta, bởi vậy bọn họ mới hết lần này đến lần khác xác nhận xem ta rốt cuộc đã thăm dò đến trình độ nào ở trong đống đổ nát cảnh trong mơ…”
“Nếu như ta có thể giải được bí mật của cảnh trong mơ trước đêm thứ mười hai, nắm giữ phương pháp thu ô nhiễm về, có phải bọn họ sẽ không còn cố kỵ tuần hoàn có thể khởi động lại trước thời hạn, trực tiếp ra tay với ta, cưỡng ép khống chế ta không?”
“Ừm, rất có khả năng bọn họ cũng giữ lại được trí nhớ…”
Trong khi các loại ý niệm lộ ra, Lumian đột nhiên nghe thấy được một tiếng động tĩnh rất nhỏ.
“Be…”
Đó là tiếng kêu của cừu, giống như đến từ nơi rất xa.
Lumian lập tức nghĩ đến ba người bị biến thành cừu kia, nghĩ đến người chăn cừu Pierre Berry.
Hắn sẽ không phải thật sự lợi dụng đêm khuya yên tĩnh đến tập kích chúng ta đấy chứ?
Lumian vọt đứng lên, nghiêng tai lắng nghe.
Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây và cành cây, đâu có tiếng be be nào đâu.