Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 204 - Chương 204 - Chưa Xảy Ra

Chương 204 - Chưa xảy ra
Chương 204 - Chưa xảy ra

Vừa rồi giống như chính là do Lumian đang suy nghĩ quá mức nhập thần, vì thế đã xuất hiện ảo giác.

Nhưng mà hắn không hề cho là như vậy, bởi vì hắn cảm thấy ngực trái hơi nóng lên.

Ký hiệu bụi gai màu đen kia giống như lại hiện ra!

Như vậy có ý nghĩa rằng sức mạnh vô hình nào đó có liên quan chặt chẽ với tồn tại bí ẩn kia đang lặng yên gặm nhấm căn phòng này.

Lumian không quan tâm suy nghĩ nhiều, hai bước đi đến bên giường, lay Aurora dậy.

“Dậy! Dậy!” Hắn hạ thấp giọng kêu.

Hắn làm như vậy là vì theo bản năng lo lắng Leah, Ryan và Valentine nhận thấy được khác thường ở trên người mình.

Aurora mở mắt ra, trong con ngươi màu xanh nhạt còn lưu lại mơ màng và mờ mịt rõ ràng.

“Mấy giờ rồi?” Giọng nàng hơi yếu ớt, vừa thấy đã biết còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

“Có biến.” Lumian nói ra lời nói mang tính then chốt, sau đó mới nói tiếp: “Còn nửa tiếng nữa mới đến mười giờ.”

Bọn họ là một trong số ít hộ gia đình trong thôn có đồng hồ treo tường.

Ánh mắt của Aurora lập tức trở nên sắc bén, nàng cấp tốc ngồi dậy, nâng tay phải lên, day hai bên cạnh huyệt thái dương.

Vào lúc này, nàng hoàn toàn không lo lắng đến chuyện nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy sẽ thế nào.

Nếu như không thể mau chóng tìm ra khác thường, xác nhận vấn đề, vậy về sau có lẽ không cần nhìn cái gì nữa cả.

Người chết không cần đến ánh mắt!

Theo con ngươi trở nên sâu thẳm, giống như chiếu ra rất nhiều bóng sáng kỳ quái khó có thể miêu tả được, Aurora liếc nhìn bốn phía.

Lumian nhân cơ hội này nói chi tiết cho chị gái về tiếng cừu kêu truyền đến từ rất xa và ký hiệu bụi gai màu đen bị kích hoạt.

Aurora nhíu mày nói:

“Nhưng mà ta không phát hiện ra cái gì cả…”

“Cảm giác nóng rực ở trước ngực ta vẫn còn đó.” Lumian trầm giọng đáp lại.

Hắn hoảng sợ khó hiểu, chỉ cảm thấy bóng tối xung quanh không hề đơn thuần, cất giấu nguy hiểm không thể nói rõ được.

Aurora cẩn thận lại tập trung quan sát mỗi một chỗ trong phòng, muốn tìm ra sự vật không rõ kia.

Trong trầm mặc, sau lưng Lumian đổ từng tầng mồ hôi lạnh, tạo thành đối lập rõ ràng với nóng rực ở trước ngực trái của hắn.

Hắn cân nhắc một chút nói: “Có cần nói cho đám người Ryan một tiếng, nhìn xem bọn họ có thể tìm ra vấn đề hay không?”

Aurora ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu nói:

“Lấy ngươi đột nhiên sinh ra dự cảm nguy hiểm làm cớ.”

“Được.” Lumian há to miệng, định kêu lớn ra bên ngoài.

Đột nhiên, hắn sửng sốt.

“Sao thế?” Aurora thân thiết hỏi.

Lumian nhíu mày đáp lại:

“Tình huống nóng lên trước ngực ta đang nhanh chóng biến mất…”

Như vậy có ý nghĩa rằng ký hiệu bụi gai màu đen đang dần phai màu.

“Nguy hiểm xâm nhập phòng chúng ta đã rời đi?” Aurora như có đăm chiêu nói: “Bởi vì chúng ta có đề phòng trước, do đó, nó không làm cái gì cả?”

“Có lẽ.” Lumian ngược lại kêu to về phía hành lang: “Có biến!”

Chỉ trong nháy mắt, Ryan xuất hiện ở cửa, ngay sau đó là Leah, cuối cùng mới là Valentine với vẻ mặt bị đánh thức.

Không đợi bọn họ hỏi, Lumian dùng dự cảm nguy hiểm thay thế cho cảm giác nóng rực ở ngực, nói một lần chuyện mới vừa rồi.

Ryan tương đối chăm chú nghe xong, không hề chất vấn đó là ảo giác của Lumian, hơi cảm khái nói:

“Thay phiên trực đêm thật sự rất có tác dụng.”

“Phần lớn thời gian này khả năng chính là nhàm chán chờ đợi, nhưng chỉ cần phát huy được tác dụng, thì gần như tương đương với cứu một mạng của tất cả mọi người.”

Khi nói chuyện, đồng thời hắn khiến xung quanh hiện lên nhiều ánh nắng ban mai tinh thuần, cũng dạo quanh một vòng trên mỗi căn phòng ở tầng hai.

Tuy rằng hắn không thể tìm ra được sức mạnh tà dị, nhưng ít ra thánh hóa hoàn cảnh.

Leah thì miệng lẩm bẩm lượn vòng xung quanh, lục lạc nhỏ màu bạc ở trên mạng che mặt và trên đôi boot khi thì kịch liệt khi lại tạm dừng.

Cuối cùng, nàng nói với Aurora và Lumian: “Mới vừa rồi thật sự nguy hiểm, hơn nữa có có được sức mạnh phản bói toán nhất định, khiến cho vật phong ấn của ta không kịp thời báo động trước. Chỉ sợ phải đợi cho đến khi nó thật sự bắt đầu đối phó với người khác, cái lục lạc tệ hại này này mới có thể vang lên.”

“Nhưng mà hiện giờ nó đã rời đi rồi.”

“Vậy thì tốt.” Aurora thoáng nhẹ nhàng thở ra.

“Có lẽ không phải là nó.” Lumian tìm về trạng thái bình thường, cười nói: “Là chúng nó.”

“…” Đám người Ryan đều yên lặng.

“Như vậy càng kinh khủng có được không hả!” Aurora mắng Lumian một câu, nói với ba nhân viên điều tra: “Nếu như cảnh báo đã giải trừ, vậy chúng ta tiếp tục thực hiện theo sắp xếp trước đó.”

Nàng không thảo luận gặm nhấm mới vừa rồi rốt cuộc đến từ ai, bởi vì có rất nhiều khả năng, ví dụ như người chăn cừu Pierre Berry, ví dụ như bóng dáng không biết thuộc về ai ở trong ngôi mộ kia, lại ví dụ như phó linh mục giáo xứ không bình thường.

Bình Luận (0)
Comment