“Đi vào là buồn ngủ, càng đi vào sâu càng buồn ngủ?” Lumian không tiếng động lẩm bẩm một câu, xoay người lại, đi đến một phương hướng khác.
Đi được nửa đường lại bổ sung một lần điệu múa hiến tế, hắn lại đi đến một khu vực xa lạ.
Bên tay phải hắn là tường thành do cửa sổ xếp thành, bên trái là vùng đất hoang do từng vòng kiến trúc đổ nát nối tiếp nhau, phía trước lại có các gốc cây màu nâu cao vút.
Ở trong đống đổ nát đến một cọng cỏ dại đều không tồn tại, những cây cối này giống như có tính dẻo dai rất mạnh, quấn quanh lấy nhau, ôm lấy nhau, hợp thành một bức tường gỗ cao chừng năm đến sáu mét.
Trên bức tường gỗ này mọc lên rất nhiều cành lá màu xanh, um tùm, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng hoang vắng tĩnh mịch ở xung quanh.
Nếu như không phải nó đã chặn con đường thông đến đằng sau bức tường thành, có lẽ Lumian sẽ khen ngợi nó một câu sức sống mãnh liệt, nhưng mà hiện giờ lại chỉ có thể ra dấu dơ bẩn bằng cách giơ hai ngón giữa lên để tỏ vẻ bất mãn ở trong lòng.
Thật ra hắn có thể lựa chọn đi đường vòng, từ một phía khác của đống đổ nát cảnh trong mơ đi vào, nhưng hắn không hề quen thuộc gì với bên này, linh tính của bản thân cũng tiêu hao gần hết, không cần mạo hiểm.
Không hề che giấu gì ngáp một cái, Lumian với dư âm nóng rực ở ngực bắt đầu quay về theo con đường cũ.
Khi Lumian tỉnh lại, chỗ cửa sổ đã có một chút ánh nắng ban mai xuyên qua bức rèm cửa thật dày tiến vào, phác họa ra hình dáng tương đối rõ ràng của các đồ dùng trong phòng như bàn học, ghế dựa và tủ quần áo.
“Vẫn còn rất sớm…” Hắn không tiếng động lẩm bẩm một câu, nghiêng đầu sang, nhìn Aurora ở bên cạnh.
Mái tóc màu vàng của Aurora bung xõa tán loạn ở trên gối đầu màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, đang ngủ say nồng.
Tay phải của nàng nắm trên mép chăn, thường xuyên định xoay người, nhưng lại theo bản năng ngăn cản bản thân, chân mày theo đó hơi cau, lại dần dần thả lỏng ra.
Lumian biết đại khái vì sao chị gái lại có biểu hiện như vậy: Ở trong váy dài mặc nhà kia của nàng cất giấu rất nhiều chai lọ, để đề phòng ngoài ý muốn có thể xuất hiện, một khi nghiêng người hoặc nằm sấp, nhất định sẽ cấn đến bản thân.
“Thật vất vả…” Lumian không tiếng động cảm khái một câu, vẻ mặt hiền hòa, trong lòng yên tĩnh.
Lại nhìn một lát, hắn thu hồi tầm mắt, cẩn thận xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.
Hắn đi đến ban công bên cạnh nơi có thể đi lên nóc nhà, đón một tia đỏ đậm ở phương xa, hoạt động thân thể.
Không đến một phút đồng hồ, Valentine đi từ trong phòng ra, đứng trên hành lang nhìn hắn nói: “Ngươi cũng đang nghênh đón vầng mặt trời?”
Ánh mắt của hắn trở nên thật ôn hòa, vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay tràn ngập khen ngợi.
Ta có thể nói không phải sao? Lumian nở nụ cười:
“Đúng thế.”
Valentine hài lòng gật đầu, tiến vào ban công, mặt quay về phía ánh sáng mặt trời đang dần dần dâng lên, đứng nghiêm.
Hắn lập tức dang hai tay ra, hơi ngửa đầu, thấp giọng hô:
“Ca ngợi vầng mặt trời!”
“Ca ngợi vầng mặt trời!” Lumian không thể không làm động tác giống như vậy.
Valentine thu hồi hai tay, chắp ở trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện một lát, sau đó mở to mắt nói với Lumian:
“Nếu như tuần hoàn có thể thuận lợi hủy bỏ, ta sẽ giới thiệu ngươi cho Giám mục vùng Darliege, hoặc là, ngươi càng muốn đi Bigor?”
“Ta thích Trier hơn.” Lumian cười: “Nhưng rốt cuộc đi đâu không phải do ta quyết định, quyết định bởi chị gái ta.”
Valentine gật đầu, không tiếp tục đề tài này, xoay người lại tiến vào hành lang, đi qua đi lại tuần tra.
Mãi cho đến tám giờ, không có bất cứ chuyện gì xảy ra, hai người xuống tầng một, phối hợp làm bữa sáng.
Không bao lâu, Ryan xuống hỗ trợ, khi sắp chín giờ, Leah cũng rời giường, chỉ có Aurora còn đang ngủ.
“Hôm nay có sắp xếp gì không?” Ryan cắn một miếng bánh mì nướng, nghiêng đầu sang hỏi Lumian.
Lumian suy nghĩ nói:
“Lưu lại một người ở trong nhà, không thể để cho một mình Aurora đối mặt với tập kích có thể sẽ đến.”
“Hai người còn lại đi theo ta ra ngoài bổ sung đồ ăn, gánh mấy thùng nước về, ha ha, chúng ta phải thủ vững đến đêm thứ mười hai.”
Thôn Cordu còn chưa có hệ thống nước máy, khi Aurora xây dựng căn nhà này có lắp một bể nước ở trên đỉnh, chỉ cần định kỳ bổ sung nước trừ độc, là tương đương với có hệ thống nước máy.
“Ừm, trước Mùa Chay, mấy chuyện này đều phải làm xong.” Ryan đồng ý.
Lumian lập tức nở nụ cười xán lạn:
“Đúng rồi, còn có một chuyện, chúng ta cần phải đến thăm phu nhân Puares, xem có thể thuyết phục nàng giúp đỡ chúng ta điều tra về phù thủy đã chết và con cú mèo ở trong ngôi mộ không.”
Không ngoài dự đoán, Lumian nhìn thấy Valentine cau mày lại, nụ cười của Ryan hơi cứng ngắc.
Leah uống một ngụm nước, cười nói:
“Ta ở lại đây làm bạn với Aurora.”