Ý của hắn là mượn nhờ “Lễ mừng Mùa Chay kết thúc, áp lực tinh thần quá lớn, nửa đêm tỉnh lại không ngủ được, cần nhờ rượu mạnh để thả lỏng” làm cớ.
“Có thể.”
Aurora tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Lumian xoay người đi ra cửa, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Từ đầu đến cuối hai nắm tay của hắn đều siết thật chặt.
Ra cửa, đi đến hành lang, Lumian nhìn thấy Ryan mặc áo vải thô màu nâu, quần dài màu vàng nhạt đang đứng ở đối diện bên trái, Leah và Valentine chia ra đứng ở hai đầu hành lang.
“Không ngủ được?” Ryan xách theo đèn dầu nhìn Lumian.
Lumian cười nói:
“Đi xuống hầm lấy bình rượu mạnh, thế nào, ngươi có muốn nhấp một ngụm để thư giãn một chút không?”
“Ta không cần.” Ryan gật đầu: “Ngươi chưa từng trải qua chuyện tương tự, tinh thần khẩn trương, áp lực thật lớn, là có thể dự đoán được, rượu thật sự có thể phát huy tác dụng nhất định.”
Hắn vừa nói vừa xách theo đèn dầu ánh lửa chập chờn mờ nhạt đi về phía đầu cầu thang:
“Ta đi xuống cùng với ngươi, vào thời điểm như thế này, không thể hành động một thân một mình.”
“Được.”
Lumian không phản đối.
Theo hai người đi vào cầu thang, Leah chủ động đến gần phòng ngủ của Aurora, trực đêm ở cửa.
Một bước, hai bước… Lumian và Ryan trầm mặc xuống đến tầng một tăm tối.
Theo ánh lửa mờ nhạt chiếu sáng lên nửa cái bếp lò, Ryan giống như lơ đãng hỏi:
“Mới vừa rồi có phải trong phòng xảy ra chút chuyện không? Có động tĩnh nhất định.”
Lumian há to miệng, rất khó nhọc nói ra:
“Aurora, Aurora xảy ra chút vấn đề.”
Mục đích ban đầu của việc hắn đề nghị xuống dưới hầm để lấy rượu không phải là vì lên cấp vào đêm nay – trong tòa nhà hai tầng đống đổ nát cảnh trong mơ kia cũng có hầm có rượu chưng cất, hắn chủ yếu vì để tránh Aurora, trao đổi chuyện mới vừa xảy ra với đám người Ryan.
Nhưng mà lời đến khóe miệng, hắn lại thiếu chút nữa không nói được nên lời, chỉ cảm thấy mấy lời ít ỏi này còn mãnh liệt còn sặc cuống họng hơn cả rượu mạnh nhất.
Vẻ mặt của Ryan lập tức trở nên nghiêm túc:
“Có chuyện gì?”
Lumian hít sâu vài lần mới nói ra:
“Aurora và, và phó linh mục giáo xứ giống nhau, trong miệng, trong miệng chui ra, con thằn lằn giống như tiểu tinh linh kia.”
Nói ra hoàn chỉnh một câu này, hắn giống như bị vét sạch khí lực toàn thân.
Hòa hoãn bảy tám giây, hắn mới nói từ đầu đến cuối mọi chuyện, chính là miêu tả chủ động tỉnh lại thành tự dưng thức tỉnh, mới vừa bắt gặp.
Ryan một mực yên tĩnh nghe, không thúc giục hắn, chờ hắn nói xong mới giọng điệu ôn hòa nói:
“Ngươi xử lý rất khá, hiện giờ không thể để cho bản thân nàng biết mình xuất hiện khác thường, ta lo lắng như vậy sẽ khiến cho tình huống chuyển biến xấu.”
“Ngươi tiếp tục giả bộ như không xảy ra chuyện gì, đợi đến khi hừng đông, ta sẽ lấy cớ ‘Thôn Cordu đã bị ô nhiễm, chúng ta cần phải tinh lọc mỗi ngày, đề phòng bị ảnh hưởng’, kêu Valentine thử một lần xem có thể loại bỏ được con thằn lằn kia không.”
“Được.”
Lumian trả lời không có hơi sức gì cả.
Hắn cảm thấy con thằn lằn kia đã dung hợp rất sâu với linh hồn của chị gái mình, không dễ loại trừ và tinh lọc như vậy.
Ryan liếc nhìn hắn, vỗ nhẹ lên bả vai hắn:
“Ta hiểu tâm tình của ngươi, đổi lại là người thân của ta xuất hiện khác thường tương tự, ta cũng không thể bình tĩnh được.”
“Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, hấp tấp không giải quyết được vấn đề gì cả.”
“Ta biết rõ, tinh lọc của Valentine khả năng không có hiệu quả gì, nhưng luôn phải thử một lần mới có thể xác định được đúng không, ừm, khác thường kia tỷ lệ cực lớn có liên hệ với tuần hoàn của thôn Cordu, chỉ cần cuối cùng chúng ta có thể hủy bỏ tuần hoàn, chị gái ngươi hẳn là có thể trực tiếp khôi phục.”
Đúng thế… như vậy cũng tương đương với một loại ô nhiễm, chỉ cần ta có thể khi hủy bỏ tuần hoàn thu toàn bộ ô nhiễm về, Aurora nhất định sẽ không có vấn đề gì…
Ánh mắt của Lumian dần dần sáng lên, một lần nữa tìm về được động lực.
Ryan tương đối hài lòng với phản ứng của hắn, ôn hòa nói ra:
“Ta cần phải nhắc nhở ngươi, vài ngày tiếp theo, ngươi cần phải thích ứng với biến hóa của chị gái ngươi.”
“Nàng rất có khả năng sẽ giống như phó linh mục giáo xứ, dần dần chỉ còn lại bản năng, theo trí nhớ và cảm xúc mạnh mẽ nhất làm ra hành vi khác nhau, còn đối với chuyện khác thì không hề có bất cứ phản ứng nào.”
Lumian trầm mặc hồi lâu mới nói:
“Ta sẽ thích ứng…”
Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, cho đến khi tan biến.
Xuống hầm lấy xong rượu chưng cất, hai người quay trở lại tầng hai, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Vào phòng ngủ, Lumian một lần nữa nở nụ cười.
Hắn lắc nhẹ cái chai cầm trong tay, thấp giọng nói với Aurora:
“Thành công.”
Aurora đáp lại bằng nụ cười, chỉ lên bàn học:
“Hoa kim ngân, dây nho và cỏ dương xỉ nước đều ở đó.”
Lumian khẽ gật đầu, đặt chai rượu đang cầm trong tay lên trên bàn học.