Sau đó, hắn nằm trở lại giường, mượn cớ mau chóng ngủ đi vào trong mộng lên cấp nhắm mắt lại.
Dù thế nào hắn đều không ngủ được.
Hắn nghĩ mãi không rõ chị gái bị ô nhiễm bị con thằn lằn kia tiến vào trong cơ thể từ khi nào, trong khoảng thời gian này, hai người rõ ràng mỗi phút mỗi giây ở cùng nhau, cho dù Aurora đi phòng vệ sinh thì cũng có Leah đi cùng, trái lại cũng thế, làm sao lại xảy ra vấn đề chứ?
Nếu như là thừa dịp khi ngủ, vì sao ta không có vấn đề gì?
Lumian cố hết sức nhớ lại, hy vọng có thể tìm được ngọn nguồn, có trợ giúp cho giải quyết khác thường.
Đột nhiên, hắn nhớ lại một chuyện.
Trong vòng tuần hoàn lần trước nữa, linh mục giáo xứ Guillaume Bene nói rằng chẳng lẽ định giết chết tất cả người trưởng thành ở đây, thu được một đống đổ nát, nói rằng coi như Aurora thật sự định nghĩ cách đối phó với bọn họ, hắn cũng có những biện pháp khác.
Mà khi đó, hắn vẫn là một người bình thường.
Lumian vốn cho rằng chỗ dựa vào của hắn là người chăn cừu Pierre Berry, nhưng kết hợp với tình huống hiện giờ, hắn có một suy đoán, một suy đoán điên cuồng:
Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, phần lớn người trong thôn đã bị sinh vật quái dị dáng vẻ thằn lằn kia ký sinh, bao gồm cả Aurora!
Theo thời gian càng ngày càng đến gần đêm thứ mười hai, khác thường tương ứng sẽ càng ngày càng rõ ràng, có vài người sẽ sớm biểu hiện ra không đúng.
Sở dĩ bản thân hắn may mắn thoát khỏi là bởi vì trên người hắn có ký hiệu màu xanh đen kia.
Nghĩ đến nửa đoạn sau trong vòng tuần hoàn lần trước nữa, trong việc xử lý rất nhiều chuyện Aurora bày ra trạng thái chỉ nói chứ không làm, Lumian cảm thấy có lẽ suy đoán của mình là đúng.
Hắn không tự chủ được cắn chặt răng.
Khi này, Ryan đang xách theo đèn dầu qua lại tuần tra trên hành lang.
Trên tường ở bên cạnh hắn, bóng dáng đột nhiên kéo dài.
Gần như đồng thời, lục lạc nhỏ màu bạc ở trên mạng che mặt và trên đôi boot của Leah vang lên leng keng. Nàng cảm thấy bả vai của mình trở nên lạnh như băng khác thường.
Nghe thấy tiếng vang leng keng leng keng, cảm nhận thấy bả vai trở nên lạnh như băng khác thường, nhưng lại không phát hiện ra ngọn nguồn của nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Leah là sử dụng người giấy thế thân.
Thân thể của nàng nhanh chóng thu nhỏ biến mỏng, hóa thành một người giấy cắt xén không tệ.
Người giấy kia nhanh chóng tối đi, lập tức vừa vàng lại giòn, giống như đã để mười mấy hai mươi năm.
Trong im hơi lặng tiếng, người giấy màu vàng nhạt biến chất vỡ vụn thành mảnh nhỏ thật nhỏ không đếm được.
Bóng dáng của Leah một lần nữa hiện ra ở chỗ đầu cầu thang, trong tay vẫn xách theo ngọn đèn dầu kia, nhưng một giây sau, nàng lại cảm thấy bả vai lạnh lẽo.
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, nàng nâng tay phải lên, nhéo đầu mũi.
Nàng mở linh thị ra, lập tức nhìn về phía căn phòng đối diện, nhìn vào cửa sổ kính nơi đó.
Dưới bóng đêm bên ngoài tôn lên, trong chiếu rọi của ánh lửa đèn dầu mờ nhạt, cửa sổ kính trong phòng vệ sinh tương đương với tấm gương soi, chiếu ra nửa người trên của Leah.
Hai bên bả vai của nàng đều có một đứa bé mơ hồ trong suốt đang ngồi!
Khuôn mặt của hai đứa bé kia tròn trơn có thịt, làn da trong tái nhợt mang xanh, vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo.
Lúc này, chúng nó đều đang cúi người xuống, dán miệng lên trên cổ Leah, giống như đang hút ăn cái gì đó.
Leah thấy thế, không chỉ không sợ hãi, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Có thể phát hiện ra nguồn gốc của khác thường là tốt hơn rất nhiều so với không biết cái gì cả.
Như vậy, nàng có thể nhận biết tính chất của vấn đề, làm ra lựa chọn có tính nhằm vào.
Giống như bây giờ!
Leah rút khẩu súng lục màu bạc tinh xảo ra, nhắm ngay vào đứa bé trong suốt khủng bố ở bên vai trái, bóp cò súng.
Đoàng!
Một viên đạn màu vàng bay ra khỏi nòng súng, lượn lờ ngọn lửa hư ảo.
Đứa bé kia lập tức khóc lên oa oa oa, mang theo ngọn lửa màu vàng đang thiêu đốt nó bay ra khỏi cánh tay của Leah.
Đoàng!
Leah lại bắn ra một viên đạn lên bên trên bả vai bên kia.
Quỷ hồn đứa bé bốc cháy kịch liệt lên khóc lớn bay về nơi tận cùng của hành lang theo đồng bạn của nó.
Nơi đó xuất hiện một bóng dáng nữ giới, đôi mắt gần xanh lam, ngũ quan nhu hòa, khuôn mặt trơn tròn, tóc đen rối tung, rõ ràng là Sybille Berry tình nhân của linh mục giáo xứ, chị em gái của người chăn cừu Pierre Berry.
Làn da của nàng bao trùm lên một tầng màu xanh, hai bên cổ chia ra mọc một thứ giống như bướu thịt.
Hai đứa bé trong suốt mơ hồ kia bay trở về trên bả vai của nàng, đều tự hút lấy bướu thịt tương ứng, chính là đang nhận bú sữa.
Theo chúng nó hút, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt lên chúng nó dần tắt.
Nhưng mà Leah sẽ không trơ mắt nhìn xem, nhắm ngay Sybille Berry, bóp cò súng.