Đoàng một tiếng, viên đạn giống như do vàng đúc thành xuyên qua, chỉ có khoảng cách vài mét, chuẩn xác trúng lên trên đầu Sybille.
Không biết vì sao Sybille lại không hề thử tránh né, trên trán lập tức xuất hiện một lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
Trong lỗ thủng, màu đỏ và màu trắng đan xen, ngọn lửa màu vàng hư ảo lập tức cắn nuốt chúng nó.
Phịch phịch, Sybille ngã xuống, mất đi dấu hiệu của sinh mệnh, hai đứa bé trong suốt xanh cả mặt kia theo đó khóc rống tiêu tán.
Giải quyết như vậy? Leah hoàn toàn không thể tin được.
Lục lạc nhỏ màu bạc trên mạng che mặt và trên đôi boot của nàng vẫn còn đang rung động leng keng leng keng, còn kịch liệt hơn mới vừa rồi.
Trong giây lát, Leah cảm thấy trong cơ thể giống như có thứ gì đó âm u lạnh lẽo đang nhanh chóng sinh trưởng.
Nàng vội vàng nhìn vào trong phòng vệ sinh, nhìn lên cửa sổ kính nơi đó, nhìn thấy không biết từ khi nào làn da trên khuôn mặt mình đã nhiễm lên màu xanh.
Một giây sau, thân thể của nàng hóa thành người giấy.
Người giấy tự động vo lại thành một cục, nặng nề rơi xuống sàn.
Bóng dáng của Leah hiện lên ở trong phòng vệ sinh, nhưng cảm giác thứ gì đó âm u lạnh lẽo đang sinh trưởng ở trong cơ thể nàng thì không hề biến mất.
Gần như là đồng thời, bên tai nàng vang lên một giọng nói dịu dàng:
“Ta ký kết khế ước với một sinh vật Linh giới kỳ quái, có thể mượn nhờ một loại phẩm chất riêng của nó.”
“Cho dù là ai giết ta, ta đều có thể sống lại ở trong cơ thể của người đó, chiếm cứ thân thể của người đó.”
“Ngươi rất xinh đẹp, ta thật thích, có lẽ linh mục giáo xứ cũng thật thích…”
Nghe thấy lời Sybille nói, Leah không hề nghĩ ngợi mang theo khẩu súng lục màu trắng bạc và đèn dầu chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Nàng muốn đi tìm Valentine.
Trừ tà là một trong những chuyện lĩnh vực Thái Dương am hiểu nhất, hơn nữa bọn họ vô cùng khắc chế vật tương tự!
…
Valentine bị bao vây ở khu vực gần ban công.
Nơi này bị bao vây bởi các dây mây màu tối đen, mọc đầy gai nhọn buông từ trên nóc nhà xuống, chúng nó nở đầy các bông hoa khổng lồ tanh hôi màu máu.
Valentine hơi dang hai tay ra, mặc cho từng ngọn lửa màu vàng tự dưng xuất hiện, thiêu đốt quái dị ở bốn phía.
Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên hiện ra ở giữa không trung.
Hắn mặc áo khoác dài màu trắng viền tơ vàng, tóc đen cắt ngắn, ánh mắt màu lam nghiêm túc, mũi hơi khoằm, chính là linh mục giáo xứ Guillaume Bene của thôn Cordu.
Hắn kết thúc trạng thái ẩn thân lơ lửng ở giữa không trung, nhìn Valentine ở bên dưới, dùng ngôn ngữ Hermès cổ thấp giọng kêu:
“Valentine!”
Đi kèm với âm thanh này là tia sáng giống như sẫm màu ở bên trong áo khoác dài của linh mục giáo xứ chớp lóe lên.
Đây là Guillaume Bene lợi dụng đặc thù của kẻ bị khế ước, năng lực được thu nhận từ một sinh vật Linh giới nào đó: Thông qu kêu lên tên thật của mục tiêu, ảnh hưởng đến cơ thể physical của hắn, khiến cho hắn sinh ra phản ứng choáng váng.
Trong quá trình này, ngôn ngữ được sử dụng càng gần đến tự nhiên càng đến gần Linh giới, nắm giữ tình huống thật sự của mục tiêu càng nhiều thì hiệu quả lại càng tốt.
Nếu như cường độ linh thể của bản thân còn mạnh hơn đối phương không ít, thậm chí có thể trực tiếp rút linh hồn của kẻ địch ra, khiến cho hắn hoàn toàn ngơ ngẩn, không thể chống lại.
Nghe thấy tiếng kêu của linh mục giáo xứ, trong đầu Valentine đột nhiên ong lên, toàn thân đột nhiên trở nên mê muội, tạm thời khó suy xét.
Nhưng mà hắn nhanh chóng khống chế được trạng thái này, tìm về tỉnh táo.
Kể từ khi vào thôn Cordu, hắn chưa bao giờ báo ra tên họ đầy đủ, năng lực kia của linh mục giáo xứ Guillaume Bene chắc chắn không có hiệu quả quá tốt.
Guillaume Bene cũng chưa từng nghĩ đến có thể đạt được, khi Valentine còn chưa hoàn toàn thoát khỏi choáng váng, hắn ném ra một khúc xương cốt nhân loại đã chuẩn bị trước.
Bốp, theo khúc xương cốt này rơi xuống đất, linh mục giáo xứ ở giữa không trung dùng ngôn ngữ Hermès nhanh chóng thì thầm:
“Không nhìn thấy, không nghe thấy, chưa hề thức tỉnh.”
Đây là một loại nguyền rủa, cũng là năng lực do Guillaume Bene thông qua khế ước đạt được:
Ném ra khúc xương cốt tượng trưng cho người chết, khiến mục tiêu giống như người chết, không nhìn thấy cái gì, không nghe thấy âm thanh, mắt không mở ra được.
Trước mắt Valentine không hề ngủ, tự nhiên chưa hề phát sinh tình huống chưa hề thức tỉnh, nhưng choáng váng vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất khỏi trên người hắn rõ ràng lại tăng thêm, vì thế tầm mắt hắn mơ hồ, lỗ tai ong ong, không nhìn thấy mọi thứ vượt trên ba mét, không nghe được âm thanh phạm vi bên ngoài.
Nắm lấy một cơ hội này, linh mục giáo xứ chìa tay phải ra.
Đôi mắt màu lam của hắn mờ nhạt đi một chút, trong suốt đến giống như trống rỗng.
Theo đó xung quanh Valentine xuất hiện từng ký hiệu phức tạp màu thủy ngân giống như con sông thật nhỏ tự mình bện vào thành, chúng nó hợp thành một dòng sông dài hư ảo mênh mông cuồn cuộn sóng nước lấp lánh.