Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 241 - Chương 241 - Quyết Đoán (2)

Chương 241 - Quyết đoán (2)
Chương 241 - Quyết đoán (2)

Trong đồng cỏ trên núi cao gần thôn Cordu nhất kia.

Ryan mặc áo giáp rách rưới phòng thủ ở chỗ lối vào, nói với Valentine và Leah ở bên cạnh:

“Cảm thấy thế nào?”

“Ta không sao.” Valentine lập tức trả lời.

Leah nói theo:

“Linh tính của ta cũng khôi phục tương đối.”

Ryan gật đầu, tản áo giáp bình minh đi nói:

“Chờ ta nghỉ ngơi một chút, khôi phục một chút, chúng ta sẽ trở về thôn Cordu.”

“Hiện giờ?” Leah hơi kinh ngạc.

Bọn họ mới chạy ra khỏi thôn Cordu không lâu.

Ryan chậm rãi thở hắt ra:

“Chúng ta phải mau chóng xác nhận vì sao nhóm người Guillaume Bene lại đánh úp chúng ta vào đêm nay chứ không phải vào lúc sắp đến đêm thứ mười hai.”

“Hơn nữa, bọn họ bắt đi Lumian và Aurora, nhưng lại không đuổi giết đến đây. Kinh nghiệm của ta nói cho ta biết, trong chuyện này hẳn là có chút vấn đề.”

Leah chậm rãi gật đầu:

“Nhưng mà trạng thái của chúng ta hiện giờ đều không tốt lắm.”

Dù sao đã đại chiến một trận.

“Cũng bởi vì như thế, Guillaume Bene mới không thể ngờ nổi đêm nay chúng ta dám quay trở về thôn Cordu.”

Ryan giải thích ý tưởng của bản thân:

“Còn có món đồ kia chúng ta đã bỏ lại trong nhà Lumian và Aurora, phải mau chóng thu hồi, không thể bị đám người Guillaume Bene lấy đi.”

Nhắc đến món đồ kia, vẻ mặt của Valentine và Leah đều trở nên nghiêm túc.

Bọn họ đồng ý với kế hoạch của Ryan.

Bốp!

Ponce Bene lại tát một cái lên trên mặt Lumian, tát đến cái mũi hắn đau nhức, hai hàng máu đỏ tươi chảy xuống, chảy đến bên miệng, mang đến hương vị vừa tanh lại mặn.

“Lần này thì sao?”

Ponce Bene tươi cười đầy mặt hỏi.

Lumian quan sát vẻ mặt và động tác của hắn, xác nhận câu nói vừa rồi không thể đạt đến hiệu quả dự tính.

Hắn hít cái mũi tràn đầy mùi máu tươi, cười đáp lại:

“Tùy tiện đổi một người phụ nữ đến đều đánh đau hơn ngươi!”

“Vậy sao?” Vẻ mặt của Ponce Bene âm trầm xuống.

Bốp một tiếng, hắn trở tay tát bên miệng Lumian, tát đến hai cái răng kèm theo máu loãng bay đi ra ngoài.

Dựa vào năng lực thấy rõ do kẻ khiêu khích mang đến cùng với kinh nghiệm đùa dai vốn có, Lumian sâu sắc nhận thấy phản ứng của Ponce Bene khác hẳn mới vừa rồi.

Hắn hiểu rõ vô cùng các loại chuyện xấu và lời đồn đại trong thôn Cordu mơ hồ nghĩ đến điều gì, mỉm cười mở miệng nói:

“Hình như ngươi không có tình nhân.”

Miệng hắn bị tát đến sưng cao, răng mất đi hai cái, khi nói chuyện lại hơi mập mờ.

Nghe thấy từ tình nhân này, vẻ mặt Ponce Bene hơi đổi, một cước đạp vào giữa hai chân Lumian.

Lumian đau đến thiếu chút nữa ngất đi, hồi lâu không nói ra lời.

Hắn cố gắng nặn ra nụ cười, ha ha cười nói:

“Mà linh mục giáo xứ lại tình nhân đầy thôn.”

“Có phải ngươi không được không vậy?”

Vẻ mặt của Ponce Bene lập tức trở nên cực kỳ âm trầm.

Lumian biết mình đã đoán đúng.

Hắn nhịn đau, khiến đôi mắt trong lặng yên trở nên sâu thẳm một chút.

Vừa rồi hắn luôn luôn không dám sử dụng năng lực khiêu khích, sợ dùng quá mức thường xuyên, bị người phát hiện không đúng, nhưng hiện giờ là vừa lúc!

Lumian lập tức cười to:

“Có phải vợ của ngươi cũng đã bị linh mục giáo xứ ngủ không?”

“Có phải con của ngươi đều là của hắn không?”

Ánh mắt Ponce Bene lập tức đỏ đậm lên.

Hắn đột nhiên giơ hai tay, bóp lấy cổ Lumian, dùng hết hơi sức toàn thân thấp giọng kêu:

“Sao ngươi không đi chết đi!”

Lumian nghe thấy cổ mình phát ra tiếng vang rắc rắc, cảm giác hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn.

Hắn lại không hề sợ hãi, ngược lại nhếch miệng lên, bình tĩnh chờ đợi đau khổ cực hạn và tử vong cuối cùng tiến đến.

Hắn cố gắng chọc giận Ponce Bene chính là vì muốn để cho đối phương giết chết mình.

Một khi hắn chết, tuần hoàn sẽ bị kích hoạt, tất cả lập tức khởi động lại, mọi chuyện đều sẽ trở lại như ban đầu, còn có đường cứu vãn!

Lumian không chỉ nghĩ đến xúi giục Valentine tự sát để kiểm nghiệm bản chất của vòng tuần hoàn, cũng cân nhắc đến vào tình huống khẩn cấp lấy cả mạng của mình vào!

So với cục diện như bây giờ, có gì phải sợ?

Hắn nhìn Ponce Bene đã có vẻ mặt dữ tợn đến cực hạn, bờ môi tím tái mấp máy hai lần, giống như đang nói “Xin giết ta nhanh lên một chút”.

Ponce Bene càng bóp càng dùng sức, ánh mắt đỏ bừng, sắp trợn trừng ra.

Nếu như không phải Lumian đã không nói ra lời, nếu như không phải tầm mắt đã bắt đầu biến thành màu đen, chắc chắn phải nói với hắn một tiếng cảm ơn.

Đúng lúc này, một bàn tay không biết từ đâu thò tới túm lấy tóc sau gáy Ponce Bene, định mạnh mẽ tách hắn và Lumian ra.

“Ngươi đang làm cái gì vậy, ngươi định giết hắn sao?”

“Có phải ngươi bị điên rồi không?”

Người chăn cừu Pierre Berry vừa ngăn cản Ponce Bene, vừa trầm giọng mắng.

Ponce Bene mắt điếc tai ngơ, trong ánh mắt tràn đầy tơ máu chỉ có bóng dáng của Lumia, bị ý niệm điên cuồng và khát máu chiếm cứ, ở trong đầu chỉ còn một suy nghĩ giết chết thằng khốn này.

Bình Luận (0)
Comment