Trong này nhất định có vấn đề gì!
Lumian nỗ lực nghiêng người tới trước, lại bị dây thừng trói chặt, phịch một tiếng ngã ở trên tế đàn.
Cú ngã này khiến máu mũi của hắn vốn đã đông lại một lần nữa chảy ra, ngã đến những vết thương sưng đỏ đến biến xanh tím càng rõ ràng hơn.
Lumian vẫn không hề từ bỏ, cho dù không thể dùng hai tay và hai chân, hắn vẫn dựa vào tính dẻo dai mạnh mẽ do diễn viên múa mang đến, vặn vẹo giống như rắn bò về phía người mặc áo choàng màu đen, vô cùng khó nhọc bò đi.
Trong đầu hắn chỉ có một vài ý niệm giống nhau:
Nhất định phải biết rõ người mặc áo choàng màu đen này rốt cuộc là ai, vì sao lại xuất hiện ở nơi đây!
Chuyện này nhất định là một biểu hiện nào đó của bản chất tuần hoàn, một khi giải được bí mật này là có hy vọng lợi dụng tuần hoàn thoát khỏi tình thế khó khăn trước mắt, cuối cùng giải quyết đủ loại khác thường của thôn Cordu!
Tí tách, tí tách, từng giọt máu trên mặt Lumian rơi xuống trên đất, để lại màu sắc đỏ tươi, thân thể giãy giụa bò tới sau đó của hắn lại khiến màu sắc này nhuộm đẫm khắp nơi đều có, trở nên bừa bộn, mùi máu tươi tràn đầy.
Hắn nỗ lực đến gần người mặc áo choàng màu đen kia, trong miệng lại không phát ra tiếng được, bởi vì đau khổ và vội vàng nên khuôn mặt vặn vẹo đến khiến cho người ta sợ hãi.
Người mặc áo choàng màu đen có khuôn mặt giống Lumian như đúc cúi đầu liếc mắt nhìn trên đất, nói với linh mục giáo xứ Guillaume Bene:
“Bắt đầu nghi thức đi.”
“Được.” Guillaume Bene nói với người chăn cừu Pierre Berry ở bên cạnh: “Mang Lumian lên trên tế đàn.”
Pierre Berry đi tới, xốc nách Lumian, nâng hắn lên.
Không! Lumian dùng hết hơi sức toàn thân giãy giụa ở đó, giống như một con cá mới vừa ra khỏi mặt nước.
Trơn trợt này khiến người chăn cừu Pierre Berry gần như tuột tay.
Cảm xúc ôn hòa ở trong mắt Pierre nhanh chóng mất đi, thay vào đó là cảm xúc hung ác tàn bạo hiện ra.
Sức lực của hắn lập tức trở nên vô cùng lớn, cố gắng khống chế thân thể của Lumian, vứt đối phương lên trên tế đàn.
Ngay sau đó, Pierre Berry nhìn xem Lumian, thấp giọng cười nói:
“Ngươi tốt nhất mong đợi mình trực tiếp bỏ mạng ở trong nghi thức, chứ không phải sống đến cuối cùng.”
“Ta bảo đảm, như vậy ngươi sẽ hối hận.”
Đây là đang đáp lại khiêu khích trước đó của ta? Một ý niệm như vậy mới vừa lóe lên ở trong đầu Lumian, đã nhìn thấy Aurora mặc áo khoác trắng đơn giản đi tới bên cạnh.
Nàng dựa vào tế đàn bày đầy đinh hương và tulip, ánh mắt vô hồn nhìn em trai.
Tất cả thôn dân trong nhà thờ đều xông sang bên này, bao vây lấy một nửa khu vực tế đàn.
Linh mục giáo xứ theo đó lấy ra hai ngọn nến màu trắng, chia ra đặt chúng nó ở vị trí tương ứng với Aurora và Lumian.
Sau đó, hắn đặt một ngọn nến giống như vậy ở dưới chân mình, hình thành bố cục hai cao một thấp cùng với bên trên tế đàn.
Qua vài giây, linh mục giáo xứ dựa theo trình tự từ trên xuống dưới, từ trái sang phải dùng linh tính thắp ba ngọn nến này.
Vị ngọt nhàn nhạt từng chút một chui vào trong chóp mũi Lumian, khiến cho hắn đột nhiên hơi hoảng hốt, chỉ cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc khó hiểu.
…
Ryan, Leah và Valentine xách theo vali xách tay màu vàng kia lẻn đến bên cạnh nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng.
Bọn họ giấu mình trong chỗ tối tăm, xuyên qua kính màu nhìn vào bên trong, thấy thánh đàn của Mặt Trời Vĩnh Hằng đã thay đổi dáng vẻ, nhìn thấy Lumian bị trói lại đứng ở bên trái, Aurora đứng ở bên phải, thấy linh mục giáo xứ đứng đối diện hai chị em, dưới chân là ngọn nến màu xám trắng đã được thắp lên, hai bên cạnh theo thứ tự là người mặc áo choàng đen không nhìn thấy mặt và Pierre Berry.
Nhìn thấy một màn này, nắm tay của Valentine lập tức siết chặt lại, trong ánh mắt giống như có tia sáng màu vàng đang chớp lóe.
Leah nghiêng đầu liếc nhìn hắn, rất lo lắng thay người đồng bạn này sẽ phẫn nộ đến mất đi lý trí.
Còn may, Valentine cũng là kẻ thanh lọc đã từng chấp hành nhiệm vụ nhiều lần, biết rõ hiện giờ nên làm cái gì không nên làm cái gì.
Ryan thu hồi tầm mắt, hạ thấp giọng nói:
“Chúng ta vòng đến chỗ càng gần tế đàn hơn, phá vỡ cửa kính, phát động tấn công bất ngờ, tranh thủ có thể trong vòng một phút cướp Lumian và Aurora ra, rút lui ra ngoài thôn.”
“Nếu như trong vòng một phút đồng hồ không thể thành công, vậy bỏ qua cho hành động lần này, chạy trốn tới bên kia con sông, chủ động khởi động lại tuần hoàn.”
“Được.” Valentine và Leah một người trầm giọng trả lời, một người gật đầu.
Ryan lập tức bổ sung thêm:
“Valentine, ngươi chuẩn bị sẵn sàng ánh sáng mặt trời, chúng ta không thể giấu nghề, hiện giờ phải sử dụng đến 2-217.”
“Không thành vấn đề.” Khi Valentine đáp lại, Leah móc ra một hộp diêm.
Nàng khống chế lục lạc nhỏ màu bạc ở trên mạng che mặt và trên đôi boot, lấy tốc độ cực nhanh di chuyển một vòng trên quảng trường của thôn Cordu, ném mấy que diêm tới các chỗ khác nhau.