Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 244 - Chương 244 - Người Kia (3)

Chương 244 - Người kia (3)
Chương 244 - Người kia (3)

Đây cũng là nguyên nhân dân chúng Intis lưu hành nhận ba đỡ đầu và mẹ đỡ đầu.

Linh mục giáo xứ dùng câu tục ngữ này để cười nhạo Lumian là trẻ mồ côi, vừa không có ba đỡ đầu cũng không có ba ruột.

Vậy con của ngươi khả năng có ba người ba ruột, không, bốn người, ngươi, người ba trên danh nghĩa của nó, ba đỡ đầu của nó, tình nhân khác của mẹ nó. Nếu như không phải miệng đang bị bịt chặt, Lumian nhất định sẽ trào phúng linh mục giáo xứ như vậy, để chọc giận hắn, khiến cho hắn mất đi lý trí, giết chết mình tại chỗ.

Đáng tiếc, hắn không nói được nên lời cái gì.

“Hiện giờ bắt đầu nghi thức sao?” Người chăn cừu Pierre Berry hỏi Guillaume Bene.

Linh mục giáo xứ lắc đầu:

“Đợi thêm một chút.”

“Đợi cái gì?” Pierre Berry tương đối nghi ngờ.

Linh mục giáo xứ chưa đáp lại, còn Lumian đang cân nhắc phương pháp tự sát mới.

Rất nhanh, hắn có chủ ý:

Tiến vào trạng thái minh tưởng chiều sâu, nhận lấy cái nhìn chăm chú của hai tồn tại kia, tranh thủ mau chóng nghe thấy âm thanh thần bí khủng bố, khiến cho bản thân đến trình độ sụp đổ mất khống chế!

Nghiêng đầu nhìn Aurora vẻ mặt khô khan, ánh mắt trống rỗng, ngoài ra lại giống như ngày thường, Lumian nhắm mắt lại.

Đầu tiên là hắn phác họa ra vầng mặt trời màu đỏ đậm, chờ cảm xúc bình tĩnh xuống lập tức chuyển sang quả cầu mọc mắt bị gạch chéo kia.

Trong im hơi lặng tiếng, Lumian lại thấy được màn sương mù màu xám nhàn nhạt, thấy được khối màu chồng chất hỗn loạn, thấy được rất nhiều thứ khó có thể miêu tả, giống như không tồn tại.

Nhưng mà một lần này, hắn lại không có cảm giác bị tồn tại nào đó ở chỗ sâu và vô cùng cao trong màn sương mù màu xám nhìn chăm chú.

Sao lại không giống trước? Lumian ngạc nhiên mở mắt ra.

Lúc này, ngoài cửa nhà thờ có một người đi tới.

Hắn khoác áo khoác dài màu đen, đội mũ trùm đầu rộng rãi, cả khuôn mặt đều giấu ở trong cái bóng, vóc người khá cao, chừng 1m8.

Thấy người này từng bước một đi tới tế đàn, linh mục giáo xứ lập tức nghiêng người, nhường đường, biểu hiện ra thái độ cung kính khiêm tốn.

Đó là ai? Kẻ sau lưng linh mục giáo xứ kia? Lumian nghi ngờ nhìn qua.

Hắn càng nhìn càng cảm thấy người kia quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.

Cuối cùng, hắn nghĩ tới:

Đó là bóng người giấu ở trong góc bên trong ngôi mộ phù thủy!

Người mặc áo khoác màu đen đi lên tế đàn, đi đến trước thân thể hơi nghiêng của Lumian, hạ thấp giọng cười nói:

“Có phải ngươi phát hiện minh tưởng không có tác dụng rồi không?”

Cái gì? Sao hắn biết? Lumian vừa khiếp sợ lại ngạc nhiên nhìn đối phương.

Ở dưới khoảng cách này, cho dù có mũ trùm đầu che kín thì hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người mặc áo khoác màu đen:

Đó là một người trẻ tuổi, chừng mười tám mười chín tuổi, tứ chi thon dài, tóc ngắn thâm đen, hai mắt màu lam nhạt, ngũ quan khắc sâu, tương đối anh tuấn.

Ánh mắt Lumian lập tức khựng lại.

Hắn vô cùng quen thuộc với khuôn mặt này, mỗi ngày khi hắn soi gương đều nhìn thấy.

Đây là bản thân hắn!

Lumian thấy người mặc áo choàng màu đen kia có khuôn mặt giống với mình như đúc, nhưng lại có một chút khác biệt về chi tiết nhỏ:

Ở chỗ sâu trong đôi mắt màu lam nhạt của đối phương mơ hồ có một chút cảm giác của trong trắng bạc mang đen, không biết do ảnh hưởng của cái bóng mũ trùm đầu mang đến hay là nguyên bản đã như vậy, làn da trên mặt hơi đen một chút.

“Ngươi là ai?” Lumian khiếp sợ bật thốt lên, lại bị cục vải nhét trong miệng chặn âm thanh lại, chỉ còn có động tĩnh mơ hồ không rõ.

Người mặc áo choàng màu đen kia mỉm cười, chưa hề tự giới thiệu, hắn xoay người, đi đến chỗ linh mục giáo xứ đang đứng.

Lumian định đuổi theo, vội vàng muốn biết rõ người này rốt cuộc là ai, tại sao đến đây, vì sao trước đó lại có thể xuất hiện ở trong ngôi mộ của phù thủy đã chết.

Đối với hắn, chuyện này rất quan trọng.

Tuy rằng linh mục giáo xứ có thể giữ lại được trí nhớ ở trong tuần hoàn khiến hắn vừa kinh ngạc lại hoảng hốt, trước đó hoàn toàn không ngờ đến, nhưng chuyện này đặt vào trong đủ loại suy đoán của hắn về bản chất của tuần hoàn là có thể thành lập, là có thể giải thích, là không hề mâu thuẫn chút nào, dù sao trước đó đã có một ví dụ là phu nhân Puares.

Còn người mặc áo choàng màu đen này xuất hiện đến vô cùng đột ngột, không phải nói đột ngột ở chỗ tồn tại của bản thân hắn, Lumian vẫn luôn biết bên trong ngôi mộ của phù thủy đã chết kia, ngoại trừ con cú mèo và vị đang nằm trong quan tài ra, còn có một người khác nghi ngờ là kẻ đứng đằng sau đủ loại khác thường trong thôn Cordu.

Đột ngột ở chỗ người mặc áo choàng màu đen này có dáng dấp giống Lumian như đúc, giống như là một hắn khác.

Đây là chuyện không thể giải thích được, khó có thể bao dung được trong đủ loại suy đoán của Lumian về bản chất của tuần hoàn!

Bình Luận (0)
Comment