“Khi ánh mặt trời mãnh liệt nhất, cho dù chạm vào bù nhìn này, bị nó nhìn thấy, cũng sẽ không mất tích.”
“Theo ký ức của một nông dân thôn trang khác, bù nhìn này vốn thật bình thường, không có gì khác bù nhìn khác, mãi cho đến khi tất cả cánh đồng thuộc về thôn kia bị hủy diệt.”
“Mỗi khi mất tích một người, một bộ phận nào đó trên người nó sẽ mọc ra máu thịt, bao trùm làn da, nhưng chỉ có một khối rất nhỏ.”
“Trước mắt không thể xác định được sau khi mỗi một bộ phận của bù nhìn này đều có máu thịt và làn da thì sẽ xuất hiện biến hóa gì, chỉ có thể suy đoán nó thật sự có khả năng sống lại.”
“Bù nhìn này đã có đặc tính còn sống nhất định, sẽ di chuyển vị trí vào ban đêm, sẽ cố gắng thoát khỏi phong ấn.”
“Phương thức phong ấn: Dùng mảnh vải đen thật dày từ sau lưng nó bịt kín ánh mắt của nó, đặt nó ở trong không gian nhỏ hẹp, tăm tối.”
“Quy trình sử dụng: Chỉ khi có chiếu rọi của ánh mặt trời xuống mới có thể lấy bù nhìn này ra, cởi bỏ mảnh vải đen che kín ánh mắt của nó.”
“Phụ lục: 1. Cho dù như thế nào, nhất định không thể để cho nó nhìn thấy, cho dù có ánh mặt trời bảo vệ, về sau sẽ xuất hiện các tình huống như gặp ác mộng trong một khoảng thời gian rất dài, tinh thần suy yếu.”
“2. Mỗi lần sử dụng bù nhìn này cố gắng không vượt quá hai phút đồng hồ, bằng không xu thế nó thoát đi và chống lại sẽ càng ngày càng rõ ràng.”
“3. Cảnh cáo: Trước khi bù nhìn này sắp thu hoạch đầy đủ máu thịt có thể phong ấn nó vĩnh cửu.”
Khi Ryan và Valentine kiểm tra vật phong ấn xem có bị mất hay chạy trốn không, Leah đã tiến vào trạng thái bói toán trong mơ.
Nàng vừa thấp giọng nói câu nói bói toán “Vị trí của Aurora”, vừa ngồi vào trước bàn học, dựa vào thành ghế nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ say.
Mượn nhờ bốn lục lạc nhỏ màu bạc kia, Leah nửa tỉnh nửa mơ ở trong thế giới vặn vẹo lại hư ảo, thấy được Aurora đã thay áo khoác dài màu trắng đơn giản, thấy được các sự vật giống như tế đàn, thấy được các thôn dân đang vây xung quanh, thấy được kính màu ở nơi xa và vách tường vàng son rực rỡ.
Leah đột nhiên mở mắt, chạy ra khỏi phòng, gấp giọng nói với Ryan và Valentine:
“Bọn họ đều ở nhà thờ!”
“Đang tiến hành nghi thức!”
…
Trong nhà thờ của Mặt Trời Vĩnh Hằng.
Lumian thất vọng bị Ponce Bene đưa đến tế đàn bày đầy đinh hương và tulip, bên cạnh là người chăn cừu Pierre Berry đang giám sát bọn họ.
Liếc nhìn chị gái Aurora với hai mắt trống rỗng, Lumian nghiêng đầu đi, nở nụ cười với Pierre Berry:
“Ngươi chính là một tên hèn nhát, một đồ vô dụng!”
Người chăn cừu liếc nhìn hắn, không đáp lại, cũng không thay đổi vẻ mặt.
Lumian tiếp tục cười nói:
“Người phụ nữ của ngươi chết, ngươi lại không dám làm gì cả, chỉ biết tín ngưỡng Tà Thần.”
“Vì sao nàng lại bệnh chết? Còn không phải bởi vì ông chủ nhà máy không để cho các nàng nghỉ ngơi, lại trả rất ít tiền.”
“Đổi lại là ta, nhất định sẽ đến ‘thăm’ ông chủ kia, treo cổ cả nhà hắn lên trên ống khói nhà máy!”
“Còn ngươi thì sao? Ngươi không có! Ngươi sợ hãi, ngươi sợ bản thân cũng sẽ chết, đồ vô dụng, kẻ hèn nhát!”
Quan sát thấy động tác rất nhỏ của Pierre Berry, khi Lumian nói ra câu nói cuối cùng đã âm thầm tăng thêm năng lực khiêu khích.
Vẻ mặt của người chăn cừu Pierre Berry lập tức vặn vẹo, ánh mắt vốn ôn hòa dần dần trở nên bạo ngược, giống như mở ra phong ấn nào đó, phóng ra ác ma trong đáy lòng.
“Bình tĩnh một chút!” Linh mục giáo xứ Guillaume Bene ở vị trí tế đàn liếc nhìn, lạnh lùng kêu lên.
Pierre Berry sợ run lên, tìm về lý trí.
Hắn lập tức xé ra một mảnh quần áo rách nát đang rủ xuống, vò nó thành một cục nhét vào trong miệng Lumian.
Đệt! Lumian cố sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể tránh né.
Hắn nguyền rủa không ngừng, tăng thêm khiêu khích, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, còn chưa kịp phun ra được mấy từ, miệng đã bị cục vải chặn lại, cuối cùng không nói ra lời.
Cảm xúc sốt ruột, tuyệt vọng đồng thời tuôn trào trong lòng Lumian, khiến cho hắn suýt chút nữa sụp đổ.
Hắn ép buộc khống chế cảm xúc của bản thân, không để cho suy nghĩ buông tha này chiếm cứ trong đầu.
Hắn vừa bị nâng lên tế đàn, vừa suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, suy nghĩ phương pháp tự sát khác.
Không bao lâu, hắn bị dẫn tới trước mặt linh mục giáo xứ, ngăn cách với Aurora bởi ký hiệu bụi gai màu đen vĩ đại ở giữa.
Đầu tiên Guillaume Bene ra hiệu người chăn cừu Pierre Berry đỡ lấy Lumian, nhéo khuôn mặt của người trẻ tuổi này, cười nói:
“Ngươi còn lợi hại hơn tưởng tượng của ta, nhưng thủy chung vẫn kém hơn một chút.”
“Thế giới này quá nguy hiểm, đàn ông cần có hai người ba mới được, nhưng ngươi lại không có một ai, không ai nói cho ngươi biết kinh nghiệm của cuộc sống.”
“Thế giới này quá nguy hiểm, đàn ông cần có hai người ba” là một câu tục ngữ của Intis, ý chỉ người ba trên ý nghĩa gia đình và người ba trên ý nghĩa xã hội, người ba xã hội thường chỉ ba đỡ đầu.