Đầu của hắn đau nhức một trận, chỉ cảm thấy sâu trong ký ức giống như có thứ gì đó bị kéo ra ngoài, thứ đó tương tự lạ thường với hình ảnh nhìn thấy trước mắt.
Cảm giác quen thuộc và cảm giác như đã từng nhìn thấy lại nổi lên ở trong lòng Lumian, còn mãnh liệt hơn vừa rồi mấy chục mấy trăm lần.
Thình thịch!
Hắn nghe thấy tiếng trái tim của chính mình đập rộn lên.
Thình thịch!
Bên tai Lumian vang lên tiếng trái tim mình đập rộn lên, sâu trong trí nhớ giống như có một vài hình ảnh đang bị kéo túm ra một cách thong thả, khó nhọc.
Như vây khiến cho hắn sinh ra một cảm giác đau khổ như đầu sắp muốn nứt ra, cố gắng chống lại, không muốn tiếp tục.
Ở bên ngoài kính màu, nhìn thấy nghi thức đã bắt đầu, Ryan không do dự nữa, ném bù nhìn Tanago cho Leah, ý bảo nàng dùng vật phong ấn này để đối phó với linh mục giáo xứ, còn bản thân thân hắn thì giơ thanh kiếm ban mai lên.
Từng ngọn lửa màu vàng kia chiếu rọi xuống, Leah và Valentine vòng đến bên cạnh kính màu khác, chỉ cách Ryan một vách tường hình trụ lồi ra một nửa.
Bọn họ làm như vậy là vì để tránh né tổn thương do cơn bão ánh sáng mang đến, hơn nữa không ảnh hưởng đến hành động của bản thân, với năng lực phòng ngự do nhà thờ Thánh Sith mới vừa biểu hiện ra, bọn họ cho rằng giữa đôi bên có ngăn cách nhất định chắc không có vấn đề gì, dù sao Ryan sẽ cố gắng khống chế phương hướng công kích.
Leah ôm lấy bù nhìn Tanago từ sau lưng, áp nó lên trên tấm kính với màu sắc sặc sỡ đang miêu tả cảnh tượng Thánh Sith truyền giáo, tầm mắt nhắm thẳng vào phương hướng tế đàn, nhắm ngay vào linh mục giáo xứ Guillaume Bene đang chủ trì nghi thức.
Một bên khác, hai tay Ryan nắm lấy chuôi kiếm, cắm thanh kiếm ban mai lên trên cửa sổ.
Thanh kiếm lớn hai tay thuần túy do tia sáng ngưng tụ thành này lập tức phân chia ra, lấy hình thức vô số mảnh nhỏ sắc bén và lốm đốm của tia sáng hình thành cơn bão.
Cơn bão lập tức biến thành lớn, đập lên trên kính màu trước mặt.
Trong tiếng rắc rắc, cả nhà thờ xuất hiện rung chuyển nhất định, ngoài mặt kính nứt ra từng vết nứt thật nhỏ, giống như hiện đầy mạng nhện không đếm được.
Nhưng nó vẫn kiên cường đứng ở đó, không hề mở ra con đường.
Ryan thấy như thế, khiến xung quanh hiện lên một chút ánh nắng ban mai, ngưng tụ thành một cây búa lớn cần hai tay cầm lấy.
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể sử dụng cơn bão ánh sáng một lần nữa, nên chỉ có thể đổi lấy một vũ khí khác.
Leah và Valentine mượn dùng bảo vệ của vách tường lồi ra, thành công tránh né dư ba của cơn bão ánh sáng, vào khi này, tầm mắt của bù nhìn Tanago cũng rơi lên trên người linh mục giáo xứ, cặp mắt được khảm ở bên ngoài thân rơm màu xanh nâu kia theo đó chiếu ra bóng người mặc áo khoác dài màu trắng viền tơ vàng này.
Đột nhiên, Leah thấy xung quanh tế đàn nơi Guillaume Bene đang đứng yên nổi lên một tầng ánh sáng nhạt, ánh sáng nhạt màu trắng bạc mang đen.
Rắc một tiếng, con mắt của bù nhìn Tanago nổ tung, chảy xuống từng giọt nước mắt màu đỏ như máu.
Linh mục giáo xứ liếc nhìn sang bên này, lại thu hồi tầm mắt.
Chờ đến khi có hai con cừu tự động đi vào tế đàn, hắn mới tỏ vẻ trầm ổn giọng điệu niệm ra chú văn tiếp theo:
“Ngài là luân hồi của vĩnh hằng, là vận mệnh đã định trước, là nguyên nhân, là kết quả, cũng là quá trình!”
Trong đột nhiên, hai ngọn nến đại biểu cho thần linh ở trên tế đàn, ánh sáng thoáng chốc kéo dài lên, biến thành to chừng đầu người.
Bên trong nhà thờ, tiếng gió vù vù thổi lên, còn các thôn dân kia đều giống như đã biến thành bức tượng, chính là mấy chỗ để trần ra ngoài như khuôn mặt, mu bàn tay mơ hồ có bướu thịt trong trắng bạc mang đen thong thả lồi lên, cái sau tiếp cái trước.
Ánh sáng nhạt màu đen bạc vốn chỉ xoay xung quanh tế đàn nhanh chóng mở rộng ra bốn phương tám hướng, bao phủ cả nhà thờ vào trong đó.
Vòm hình tròn tràn đầy tranh vẽ theo đó trở nên trong suốt, tầng mây trên trời cao tản đi, ánh trăng màu đỏ ửng càng sâu lắng hơn, gần đến màu máu.
Trời sao bên trên màn sân khấu nhung thiên nga màu đen kia không còn bị che lấp nữa, từng ngôi sao sáng lên, đạt đến cường độ ánh sáng giống như vầng mặt trời.
Ngay lúc này, ban đêm biến thành ban ngày, các thôn dân cuối cùng đã có động tác, như nói mơ nói ra;
“Chòm sao thay đổi…”
“May mắn lại đến…”
Phịch ba tiếng, Ryan, Leah và Valentine không nghe thấy gì nhưng nhìn thấy cảnh tượng này đồng thời ngã trên mặt đất, lăn lộn, kêu gào thê thảm, giống như đang nhận lấy đau khổ to lớn.
Làn da của Ryan trở nên xám xanh, trên khuôn mặt của Leah giống như có giòi bọ nhiều không đếm được đang ngọ nguậy, từng mụn cóc mọc ra, còn Valentine thì sáng lên tia sáng giống như vầng mặt trời, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.