Bọn họ chỉ thiếu chút nữa đã rơi vào trạng thái mất khống chế.
Bù nhìn Tanago bị ném sang bên cạnh, run rẩy kịch liệt nằm ở đó.
Lumian cảm thấy trước ngực trở nên nóng rực lạ thường, bên tai một lần nữa vang lên âm thanh khủng bố giống như đến từ nơi vô cùng xa xôi lại gần như ở bên cạnh.
Đầu của hắn bị từng cương thép vô hình đâm vào, khuấy đảo, đau đến từng mạch máu bên ngoài thân hắn nổi lên, từng vết bớt tròn trong trắng bạc mang đen như ẩn như hiện ở dưới làn da.
Sức mạnh vô hình bao bọc lấy hắn, mang theo hắn nổi lơ lửng lên trên tế đàn.
Các sợi dây thừng buộc chặt hắn và cục vải đang bịt miệng hắn theo đó biến thành bụi bặm, bay trong không trung.
Aurora cũng bị sức mạnh vô hình này nâng lên, bay lên trên tế đàn, mặt đối mặt với Lumian.
Trong đôi mắt tràn đầy tơ máu của Lumian chiếu ra chị gái với mái tóc dài màu vàng kim rối tung, đôi mắt màu lam nhạt vô hồn, gương mắt thánh khiết lại thiếu tự nhiên, áo khoác dài màu trắng đơn giản lại quỷ dị.
Hắn đột nhiên ngửa đầu ra sau, chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc và cảm giác như đã từng nhìn thấy đến từ sâu trong trí nhớ lại một lần nữa nổi lên, một chút đau đớn kèm theo nó không hề yếu kém hơn chút nào so với lời nói mơ kia.
Hình ảnh bốn phía bị cắt nát, xếp chồng lên với nhau, đồng thời xuất hiện ở trong đầu Lumian:
Có vẻ mặt trang nghiêm lại cuồng nhiệt của linh mục giáo xứ;
Có bóng dáng của người mặc áo choàng màu đen đi từng bước một đến tế đàn;
Có động tác của người chăn cừu Pierre Berry đang quỳ rạp dưới mặt đất;
Có đỉnh trần nhà thờ trong suốt;
Có ánh trăng màu đỏ và chòm sao ở trên trời cao;
Có các thôn dân vẻ mặt mất tự nhiên nghênh đón may mắn;
Có Aurora với khuôn mặt xuất hiện một chút vặn vẹo giống như cũng cảm nhận được đau đớn.
Tinh thần của Lumian bắt đầu hoảng hốt, chỉ cảm thấy thân thể đang bị sức mạnh vô hình kia dần dần xé rách, ánh sáng nhạt màu đen bạc ở bên ngoài thân hiện ra càng ngày càng nhiều.
Hắn hoàn toàn không thể tránh thoát được khỏi trói buộc trước mắt, khó có thể làm ra chống lại có hiệu quả.
“A!”
Lumian không nhịn được hét lên thảm thiết, ngực của hắn đang bị xé mở dần ra, tia sáng trong trắng bạc mang đen rơi xuống, rơi lên trên người Aurora.
Nghe thấy âm thanh đau khổ này, con ngươi của Aurora xoay tròn.
Trong con ngươi vô hồn của nàng chiếu ra khuôn mặt của Lumian với mạch máu lồi ra, vẻ mặt nhăn nhó, chìm trong màu đen bạc.
Sau khựng lại ngắn ngủi, nàng theo bản năng máy móc chìa hai tay ra, nặng nề đẩy về phía Lumian, đẩy hắn ra ngoài nguy hiểm.
Lumian kinh ngạc nhìn Aurora đẩy mình ra khỏi phạm vi của tế đàn.
Đột nhiên, âm thanh khủng bố bên tai hắn biến mất, trói buộc vô hình ở bên ngoài thân không thấy nữa, cảm giác thiêu đốt toàn thân yếu ớt.
Nhưng đau đớn ở trên đầu hắn lại không hề thay đổi chút nào, những hình ảnh ở sâu trong trí nhớ này bị ép buộc kéo ra một phần.
Cái này giống như có người dùng móc kéo não của hắn ra khỏi đầu vậy.
Đôi mắt màu lam nhạt nhiễm lên màu bạc đen, tầm mắt trống rỗng vô thần, khuôn mặt thiếu tự nhiên đờ đẫn, động tác kiên định có lực đẩy mình đi của Aurora đồng thời thoáng hiện lên trong đầu Lumian, gần như đồng thời với mới vừa rồi hắn nhìn thấy, chính là bối cảnh hơi khác biệt, không có tồn tại của người mặc áo choàng màu đen kia.
Cảm giác đã từng nhìn thấy này khiến cho Lumian theo bản năng cảm thấy việc tương tự có phải đã từng xảy ra không, điều này khiến cho hắn hết lần này đến lần khác đau khổ đến kêu lên thảm thiết.
Phịch! Hắn thoát khỏi tế đàn nặng nề ngã trên mặt đất.
Không quan tâm đến đau nhức trên đầu và hoảng hốt về tinh thần, Lumian đột nhiên nhảy lên, định nhào về phía chị gái, mang Aurora rời khỏi tế đàn.
Một bóng dáng chắn ngang đường hắn, người mặc áo choàng màu đen với khuôn mặt giống hệt hắn đánh một quyền vào má phải của hắn, đánh ngã hắn trên mặt đất.
Lumian không hề tuyệt vọng, mang theo dũng khí tìm đường sống từ trong chỗ chết, lại bật người đứng lên, nhằm về phía người mặc áo choàng màu đen đang chặn trước mặt mình.
Bốp!
Người mặc áo choàng màu đen này lại vung một quyền đến, Lumian theo bản năng tránh khỏi.
Hắn sửng sốt vài giây, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười vặn vẹo, gầm nhẹ lên tiếng nói:
“Ngươi cmn yếu kém như vậy?”
“Yếu kém giống như gà vậy!”
Lumian bỏ quên linh mục giáo xứ, bỏ quên người chăn cừu Pierre Berry, đánh thẳng về phía người mặc áo choàng màu đen.
Người mặc áo choàng màu đen nghiêng người qua, chân phải nhấc lên, đá và ngoắc liên tục về phía cẳng chân của Lumian, còn hắn không hề né tránh, dựa vào tính dẻo dai khủng bố của diễn viên múa, tùy tiện xoay nửa thân thể lại, vươn cánh tay ôm lấy kẻ địch.
Phịch! Hắn bị vướng một cái mang theo người mặc áo choàng màu đen ngã trên mặt đất.