“Đó là đang làm gì vậy?”
“Tìm kiếm tội phạm truy nã sao? Nhưng vì sao chỉ kiểm tra người tiến vào Trier, không quan tâm đến những người ra khỏi thành vậy?”
Người đàn ông với mái tóc màu vàng hơi lộn xộn, áo vest màu lam bị căng chật đến hơi mập mạp quan sát Lumian hai lần:
“Anh bạn của ta, ngươi đến từ thành thị nhỏ hoặc là nông thôn, trấn nhỏ sao?”
Thấy Lumian khẽ gật đầu, hắn thở dài nói:
“Đây là đang thu thuế! Thuế vào thành!”
“Thuế vào thành Trier?” Lumian hỏi ngược lại.
Người đàn ông gật đầu:
“Đúng thế, bức tường thành này vòng kín toàn bộ Trier lại, mở ra năm mươi bốn cánh cổng, mỗi cánh cổng đều có nhân viên thuế và cảnh sát, thuận tiện còn có thể bắt tội phạm truy nã.”
“Tất cả hàng hóa đều sẽ thu thuế sao?” Lumian hiếu kỳ hỏi.
Người đàn ông kia lần sờ áo vest màu lam được làm từ vải bố nói:
“Gần như toàn bộ, chỉ có mấy thứ như ngũ cốc, bột mì là không cần nộp thuế vào thành.”
“Trước kia thì có, nhưng không phải từng có chiến tranh vào vài năm trước sao, giá bánh mì của Trier tăng mạnh phát điên, làm hại thật nhiều dân thành phố phản đối, bạo động trên đường phố, cuối cùng khiến chính phủ hủy bỏ toàn bộ thuế vào thành đối với đồ ăn.”
“Haizz, ngươi nói sao đám nát rượu lại không dám làm như thế chứ? Hiện giờ thuế của rượu mạnh, rượu nho, rượu sâm banh là cao nhất, không ít người cuối tuần sẽ chạy ra ngoại ô tìm đến quán rượu nhỏ uống rượu miễn thuế, bọn họ gọi nó là rượu giáp cổng thành.”
“Như vậy sao…” Lumian như có đăm chiêu gật đầu.
Người đàn ông kia liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói:
“Nếu như trên người ngươi có thứ gì đó không muốn nộp thuế, ta có thể mang ngươi đi vào thành, chỉ cần thanh toán cho ta một chút thù lao.”
“Ngươi muốn mua bọn họ?” Lumian dùng cằm chỉ về phía nhân viên thuế và cảnh sát ở cổng thành.
Người đàn ông kia lập tức cười nhạo một tiếng:
“Khẩu vị của bọn họ còn khoa trương hơn voi.”
“Ta mang ngươi đi theo con đường nhỏ không có trạm gác để vào thành.”
“Không phải toàn bộ Trier đều bị tường thành vây lại sao?” Lumian không hề che giấu nghi ngờ của bản thân.
Người đàn ông kia cười nói:
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Hắn lập tức dùng giọng điệu chế nhạo nói:
“Thưa quý ngài, có cần ta phục vụ không?”
Lumian suy nghĩ một chút nói:
“Bao nhiêu tiền?”
“3 pelkin.” Người đàn ông kia nhiệt tình nói: “Nếu như ngươi bằng lòng, hiện giờ chúng ta có thể xuất phát, chờ vào trong thành, ngươi hẵng thanh toán.”
“Được.” Lumian bóp nhẹ cái mũ rộng vành sẫm màu trên đỉnh đầu, xách theo vali xách tay màu nâu, đi theo mập mạp kia đến nơi rời xa cổng thành.
Mười lăm phút sau, hai người đi đến trên một gò núi chỗ thảm thực vật và bùn đất bị lật lên, để lộ ra tảng đá màu xám trắng.
Nơi đây có giàn giáo, có tà vẹt bị mục nát, còn có rất nhiều cái hầm rõ ràng, giống như là một quặng mỏ đã bỏ hoang từ lâu.
Người đàn ông mập mạp kia dẫn Lumian xuyên qua một đống tảng đá lộn xộn, đi đến trước cửa vào một quặng mỏ nào đó.
“Chỗ này là đường nhỏ?” Lumian tỏ vẻ cảnh giác hỏi.
Mập mạp mặc áo vest màu lam cười một tiếng:
“Ngươi thật sự chẳng hiểu biết gì về Trier cả.”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe thấy một câu nói? Trier ở dưới lòng đất còn to lớn hơn cả Trier ở trên mặt đất sao?”
“Không có.” Lumian lắc đầu.
Người đàn ông kia giải thích đơn giản nói:
“Trier trước kia nhỏ hơn hiện giờ, tất cả xung quanh đều sửa thành mỏ đá, về sau, người của nơi này càng ngày càng nhiều, thành thị buộc lòng phải phát triển ra bên ngoài, bao gồm cả những mỏ đá này, tất cả dưới lòng đất đều là trống rỗng, hầm mỏ được đào ra.”
“Cộng thêm với Trier đã chìm xuống dưới lòng đất vào kỷ nguyên thứ tư, cống thoát nước do chính phủ làm, tàu điện ngầm được đào ra, ống dẫn khí gas được chôn xuống, chẳng phải còn khổng lồ hơn cả trên mặt đất sao?”
Lumian để lộ vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra:
“Ngươi đang dẫn ta đi theo dưới lòng đất Trier để vào thành?”
“Đúng.” Người đàn ông kia xoay người lại, vừa xoay người tiến vào quặng mỏ, vừa thuận miệng hỏi: “Xưng hô như thế nào?”
“Shire.” Lumian vuốt tóc mai màu vàng: “Còn ngươi?”
“Ngươi gọi ta Ramaye là được.”
Người đàn ông có bề ngang gần như gấp đôi Lumian móc một chút trong đống đá ở trong góc quặng mỏ, moi ra một chiếc đèn lồng bằng sắt đen.
Chiếc đèn này rõ ràng được làm từ kim loại, ngoài mặt đã có vết rỉ sét, tổng thể có hình trụ tròn, bộ phận bên trên có độ rộng hẹp hơn bộ phận bên dưới chừng một ngón tay, phía dưới cùng là cái bệ cao su màu đen.
Chỗ nối tiếp giữa hình trụ hẹp và hình trụ rộng được khảm một thứ bằng kim loại hình dáng cái loa, nó được chà lau thật sạch sẽ, mài vô cùng bóng loáng, nhưng vẫn có mấy chỗ bị rỉ sét.
Ramaye lấy hộp diêm ra, đánh lửa một trận, chỗ cái loa kim loại kia lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu da cam mang theo một chút màu xanh lam, chiếu sáng chỗ sâu của quặng mỏ.