Lúc này, hắn vung vẩy cánh tay ngắn ngủn, nước miếng văng tứ tung nói:
“Rốt cuộc khó mà tin nổi đến cỡ nào đây? Ta nói cho các ngươi biết, chuyện đó đã thay đổi cái nhìn đối với tín ngưỡng của ta, là tín đồ của Thần của Hơi Nước và Máy Móc, ta chuẩn bị đổi sang tín ngưỡng Mặt Trời Vĩnh Hằng!”
“Nghe thử xem, chuyện này thần kỳ cỡ nào đúng không?”
“Các ngươi có thể tưởng tượng nổi trước đó ta đã bị đói bụng đến năm ngày không? Ta thất nghiệp, bị thằng cha giám đốc khốn nạn vắt kiệt đuổi việc, mãi cho đến khi tiêu hết tích cóp đều không tìm được việc.”
“Ta đói trọn vẹn năm ngày, chỉ nằm ở trên giường, toàn thân vô cùng yếu ớt, chỉ thiếu chút nữa đã bỏ mạng, các ngươi biết khi sắp chết là có cảm giác gì không? Ôi, cầu Thần che chở cho các ngươi vĩnh viễn không biết đến.”
“Suy nghĩ của ta lúc đó là ta không thể chết như vậy được, ta đến Trier là để phát tài, ta phải làm việc gì đó. Sau đó ta nhìn thấy bức tranh của Thánh Geneviève ở trong bài viết trên tường.”
“Đúng vậy, ta khó nhọc bò dậy, quỳ trên đất, cầu nguyện van xin với Thánh Geneviève. Khi đó, ta vẫn còn là tín đồ của Thần của Hơi Nước và Máy Móc, nhưng một người bụng quá đói chuyện gì mà không làm ra được chứ? Vả lại, cho dù như thế nào, như vậy không hề có chỗ xấu gì cả!”
“Ta cầu nguyện xong cũng mất thời gian năm phút, một người bạn của ta đến cửa nhìn ta, phát hiện tình cảnh gian nan của ta, hắn cũng không có tiền, nhưng hắn nhắc nhở ta, trước đó ta có thuê một chiếc đèn dầu dùng vào buổi tối, tiền thế chấp là 35 kepei, tổng cộng những 7 rick!”
“Ôi Thần linh, ta lại quên mất chuyện này, vội vàng để cho ta bạn của ta giúp đỡ ta trả đèn dầu lại, dùng tiền thế chấp được trả mua bánh mì, mua nửa lít rượu kém, bánh mì kia vừa nguội vừa ẩm, giống như đường bị đổ dầu hôi ở trên mặt vậy, rượu kia hơi chua, thật nhạt nhẽo, nhưng đó là một bữa ăn ngon nhất ta từng ăn, các quý bà, các quý ông, ta còn sống!”
“Hôm nay ta còn tìm được một công việc mới, ngày mai khi ta được nghỉ phải đi đến nhà thờ Thánh Geneviève gần nhất để thắp một ngọn nến!”
Thánh Geneviève là một nữ thiên sứ được đề cập đến trong thánh điển giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, chỉ có một người, là một trong những thiên sứ bảo vệ thành phố Trier này – hai người khác là nhân vật lớn thuộc về giáo hội Thần của Hơi Nước và Máy Móc và trong lịch sử Intis.
Lumian vừa nhìn nam thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt màu xanh lam nhỏ bởi vì hưng phấn nên sáng ngời lên, vừa đi về phía quầy bar.
Bartender đang dùng vải nhung lau ly pha lê ngước đầu lên, nhìn người kể chuyện đang dẫm trên cái bàn tròn, thấp giọng cười nói:
“Charlie thật sự vĩnh viễn không yên tĩnh được, luôn nói không ngừng.”
Bartender này khoảng ba mươi tuổi, bên miệng để ria mép màu nâu đậm, nhưng không rậm rạp lắm, tóc cùng màu rất có khí chất nghệ thuật gia được bện thành đuôi ngựa.
Lumian ngồi vào một chiếc ghế bar nhỏ, cười hỏi:
“Chuyện hắn kể là thật sao?”
“Ai biết được?” Bartender nhún vai: “Có lẽ ngươi đã từng nghe một câu ngạn ngữ: Tin tưởng một người Lime còn không bằng tin tưởng một con rắn. Charlie là người Lime.”
Tỉnh Lime và tỉnh Leiston cùng thuộc phía Nam, giọng nói giống nhau, nhưng càng gần Renburg, là tỉnh vùng núi.
Lumian như có suy nghĩ nói ra:
“Câu ngạn ngữ này còn chưa nói hết đúng không, ta cảm thấy đằng sau còn có đoạn nữa.”
Trong đôi mắt xanh thẳm của bartender mang theo ý cười rõ ràng nói:
“Cảm giác của ngươi là chính xác, câu ngạn ngữ kia còn dài hơn tưởng tượng của ngươi.”
Tin tưởng một người Ruen còn không bằng tin tưởng một người Lime, tin tưởng một người Lime còn không bằng tin tưởng một con rắn, nhưng tuyệt đối không nên tin người quần đảo.”
Quần đảo ở đây là chỉ quần đảo biển Fog ở phía tây Intis, đây là một trong những thuộc địa hải ngoại của nước cộng hòa, người trên quần đảo này thường đảm nhiệm các nhân vật tay đấm và kẻ lừa đảo ở Trier.
Không đợi Lumian hỏi lại, bartender dùng ánh mắt cười nhạo liếc nhìn Charlie vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, thấp giọng nói ra:
“Nếu như đó thật sự là chuyện hắn đã từng trải qua, vậy hắn chắc chắn không biết rằng bức tranh ở trên bài viết trong phòng hắn vốn không thuộc về Thánh Geneviève.”
“Đó là của ai?” Lumian buồn cười hỏi.
Bartender nỗ lực khống chế tiếng cười của mình:
“Charlie ở phòng 504, khách thuê trước đó thường xuyên đi phố tường thành khu công chúa đỏ, bức tranh trên bài viết ở trong phòng là một trong những kỹ nữ nổi danh nhất Trier mấy năm trước, Suzanne Matisse.”
“Cứ thử nghĩ xem, Charlie cho rằng mình đang khẩn cầu thiên sứ giúp đỡ, nhưng thật ra là đang cầu nguyện với một kỹ nữ, hắn còn cảm thấy mình nhờ đó nên đổi vận, thoát khỏi đói khát, kiếm được công việc mới, đây là một chuyện nực cười đến mức độ nào!”
“Đúng thế.” Lumian rất tán thành.
Đây là tình tiết kể cả hắn đều không bịa ra nổi, có khi hiện thực còn không hợp lẽ thường hơn cả trong truyện.