Tiếp đó hắn lại bồi thêm một câu:
“Có tác dụng là được.”
Bartender không nói chuyện nhiều nữa, mở miệng nói:
“Ngươi cần gì?”
“Một ly rượu Absinthe bạc hà.” Lumian dùng ngón tay gõ nhẹ lên trên quầy bar, tỏ vẻ bản thân đang suy nghĩ: “Chỗ các ngươi có món gì ăn?”
“Canh thịt Dival được không? 3 rick một muôi lớn.” Bartender đề nghị.
3 rick chính là 15 kepei, 0,15 pelkin.
Lumian tỏ vẻ tương đối hăng hái:
“Canh thịt Dival là cái gì?”
Bartender thuận miệng giải thích:
“Là một món ăn do ông chủ Dival của nhà hàng phát minh, hắn nấu chung thịt, dưa chua, củ cải các thứ vào thành canh đặc, cuối cùng rắc thêm phô mai và bánh mì vụn, chỉ một phần là có thể khiến cho ngươi ăn no, hơn nữa hương vị tương đối ngon, do đó, Dival bây giờ đã trở thành người có tiền, chuyển đến khu sân khấu kịch ở rồi.”
Chỗ ở hiện giờ của Lumian là khu chợ người thành thật, còn được gọi là khu chợ, nằm ở bờ Nam sông Sorenzo, có rất nhiều phố dân nghèo, còn khu sân khấu kịch ở bờ Bắc sông Sorenzo, giáp ranh khu đại lộ rợp bóng cây một trong những khu vực trung tâm của nước cộng hòa.
Bên trong tường thành của Trier có tổng cộng hai mươi khu.
“Nghe thật không tệ.” Lumian cười, gật đầu: “Vậy một phần.”
Tuy rằng đến sáu giờ sáng là hắn có thể khôi phục trạng thái thân thể, không cần lo lắng đói khát, nhưng ăn cái gì đó là một trong những chuyện khiến cho hắn cảm thấy mình vẫn còn sống.
Bartender gật đầu, hỏi ngược lại:
“Xác ướp bé nhỏ hay là lộn nhào?”
“Cái gì?” Lumian không hề che giấu bản thân không hề biết gì.
Bartender chưa hề ngoài ý muốn, bình tĩnh nói:
“Đây là tiếng lóng thông dụng của quán bar, quán cà phê, quán bia ở Trier, xác ướp bé nhỏ là chỉ một phần nhỏ rượu Absinthe thảo mộc, lộn nhào là hai phần, cà chua đỏ là bên trong rượu Absinthe thêm nước lựu, thêm bạc hà là anh vũ, tương tự còn có rất nhiều.”
“Anh bạn, ở Trier, ngươi còn có rất nhiều thứ phải học.”
“Vậy thì xác ướp bé nhỏ.” Lumian có thể cảm nhận được kỳ thị có che giấu đối với người xứ khác của bartender, nhưng hắn không thèm để ý.
“7 rick.” Bartender vừa lật một ly nhỏ đế cao, vừa báo giá.
Rượu Absinthe ở đây còn đắt hơn ở quán rượu lâu năm thôn Cordu, nhưng nơi có thuế vào thành nên thật bình thường.
Không bao lâu, trước mặt Lumian đã nhiều thêm một ly rượu Absinthe màu xanh nhạt hiện lên sáng rọi mơ hồ.
Hắn nâng lên, khẽ nhấp một ngụm, cảm nhận mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái từ trong cay đắng nhàn nhạt lại sâu sắc tràn ngập ra, chui vào trong đầu óc.
Trong khi chờ khi hầu giá bưng canh thịt Dival đến, Lumian quan sát xung quanh, phát hiện bên cạnh quầy bar chất đống các thứ như lọ thủy tinh, ống mềm, van, bánh răng vân vân.
“Đây là?” Hắn dùng ánh mắt ý hỏi nhìn bartender.
Bartender vừa lau cốc vừa thuận miệng đáp lại:
“Mấy thứ do vị khách thuê trước đó lưu lại, hắn là tín đồ của Thần của Hơi Nước và Máy Móc, luôn cảm thấy bản thân có thiên phú ở phương diện máy móc, tích cóp rất nhiều vật tương tự.”
“Hiện giờ hắn đâu?” Tuy rằng Lumian đoán được kết cục sẽ không tốt đẹp gì, nhưng vẫn tương đối phối hợp hỏi.
Bartender trầm mặc hai giây nói:
“Đi nhà xưởng, nghe nói khi làm việc mất tập trung, bị cuốn vào trong máy móc, nửa người đều nát.”
Lumian không hỏi tới nữa, nghiêng đầu liếc nhìn đống linh kiện đã lắp ráp được một nửa kia, ngẫm nghĩ.
Vài giây sau, hắn rời khỏi ghế bar nhỏ, ngồi xổm bên cạnh quầy bar, mân mê đống đồ vật kia.
Bartender đưa mắt liếc nhìn hắn, không hề ngăn cản, chỉ khi canh thịt Dival được bưng từ phòng bếp ra thì nhắc nhở hắn một câu.
Loay hoay một trận, Lumian ngồi trở lại ghế bar nhỏ, dùng thìa thưởng thức phần canh đặc kia.
Hương thịt nồng đậm, hương vị phô mai, nhẹ nhàng khoan khoái của dưa chua, ngọt lành của củ cải tổ hợp vào với nhau, trộn lẫn thành mùi vị thơm ngon khiến cho người ta khó có thể quên, còn bánh mì vụn đã thấm đầy nước là một viên đá quý đắt giá nhất trên vương miện món ăn này.
Lumian không ngờ trong món canh đặc giá 3 rick này thậm chí có vài miếng thịt, thật sự có thể để cho một người thành niên ăn no.
Đợi đến khi mâm thức ăn sạch sành sanh, Lumian rút một tờ khăn tay, lau miệng, sau đó lại quay trở lại ngồi xổm bên cạnh đống linh kiện đã lắp ráp được một nửa kia, tiếp tục bận rộn vừa rồi.
Mười phút sau, hắn đặt một bộ máy móc lên trên quầy bar.
Trên máy móc này là lọ thủy tinh, phía dưới là linh kiện phức tạp, nối tiếp bởi hai ống cao su mềm.
Lumian lập tức gọi một ly nước trong, đổ phần rượu Absinthe còn sót lại vào, khiến chất lỏng không màu trong suốt nhuộm thành màu xanh nhạt.
Cuối cùng, hắn cắm một ống mềm cao su trong đó vào trong ly.
Bartender cột tóc đuôi ngựa, rất có khí chất của nghệ thuật gia nghiêm túc nhìn xem, nghi ngờ hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Đây là phát minh của ta.” Lumian vẽ ra thánh huy tam giác ở trước ngực: “Ta cũng là tín đồ của Thần của Hơi Nước và Máy Móc, ở lĩnh vực máy móc có không ít thành tựu.”