“Được.” Lumian cười nhìn theo Charlie đi lên tầng trên.
Cùng lúc đó, hắn không tiếng động tự nói một câu:
“Khiêu khích đơn thuần không có trợ giúp quá lớn cho việc tiêu hóa ma dược…”
Hắn lắp ráp dụng cụ đồ ngốc ở trong quán bar là vì khiêu khích người của nơi đó, kết quả thật sự thành công, nhng không hề mang đến ma dược tiêu hóa thêm một bước.
Trước đó, trên con đường từ Darliege đến Trier, Lumian cũng thường xuyên khiêu khích, thỉnh thoảng sẽ cảm nhận được ma dược đang tiêu hóa, nhưng phần lớn thời gian đều không có thu hoạch gì.
Nếu như không tìm được phương pháp nhập vai chính xác, hắn hoài nghi mình ít nhất phải một năm mới có thể tiêu hóa xong ma dược kẻ khiêu khích.
Trên đường trở về phòng 207, Lumian nghe thấy tầng trên truyền đến tiếng ho khan kịch liệt, nghe thấy có cô gái chửi người tình của mình là quỷ lười, là đồ vô dụng, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng súng đùng đoàng và động tĩnh của một đống người đuổi theo qua.
Cái này là khách sạn Golden Rooster, cái này là phố Loạn.
Dựa theo cách nói của Charlie, đến ban đêm, kể cả cảnh sát đều không dám một mình đi vào nơi đây, ít nhất phải có một đồng nghiệp mới có thể khiến cho bọn họ có dũng khí.
Lấy chìa khóa màu đồng thau ra, Lumian đẩy cửa phòng, đi vào bên trong.
Những con rệp này hình như có một cảm giác kỳ diệu nào đó, lại không quay trở về đây.
Lumian ngửi mùi lưu huỳnh, ngước mắt lên, phát hiện ở trên bàn gỗ gần cửa sổ có một bức thư đang lẳng lặng nằm đó.
Hắn đi vài bước qua, cầm trang giấy được gấp thành khối vuông kia.
Thư trả lời của quý cô pháp sư sao?
Lumian vừa nói thầm vừa mở thư ra, nhờ vào ánh trăng màu đỏ ửng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào để đọc nó:
“Thật vui vẻ vì ngươi thuận lợi tới Trier, như vậy chứng minh rằng ngươi đã nắm giữ kỹ xảo bước đầu của trốn tránh đuổi bắt, một lần nữa tìm về kinh nghiệm đi lại trong mặt tối của xã hội.”
“Ba rưỡi chiều cuối tuần này, ghế dài D quán cà phê Mason khu vườn bách thảo, một trong hai nhà tâm lý học sẽ cung cấp điều trị cho ngươi.”
“Vài ngày này, nhiệm vụ của ngươi là đi đến gần mộ huyệt dưới lòng đất khu đài thiên văn, tìm một người tên là Aoste Truelle, hắn thường xuyên giả làm phù thủy ở đó để lừa tiền của các du khách và dân thành phố.”
“Không quan tâm ngươi dùng phương pháp gì để nhận được tín nhiệm của Aoste Truelle, cũng vào thời điểm thích hợp thể hiện ra ngươi cũng có năng lực siêu phàm.”
Khu vườn bách thảo và khu đài thiên văn đều ở phía Tây khu chợ người thành thật, kề bên nhau, khu vườn bách thảo thì sát phía Nam, khu đài thiên văn thì hơi nghiêng về phía Bắc, gối lên sông Sorenzo.
Lumian đọc đi đọc lại bức thư trả lời của quý cô pháp sư, nhớ kỹ địa điểm tương ứng, thời gian và tên người, sau đó quẹt que diêm, thiêu hủy tờ giấy tràn ngập từ ngữ Intis.
Làm xong tất cả, hắn đến phòng vệ sinh gần nhất rửa mặt vệ sinh thân thể sơ qua, sau đó rút thủy ngân sa đọa được quấn mảnh vải đen ra, cởi áo khoác, nằm lên trên giường.
Trần nhà phủ kín dấu vết con rệp đập vào mi mắt hắn, tiếng ho khan, tiếng khóc, tiếng tranh cãi khi ngừng khi vang lẳng lặng quanh quẩn ở trong phòng.
Không bao lâu, đôi tình nhân bỏ trốn dùng vận động kịch liệt và tiếng thở dốc không hề che giấu để nói cho mọi người biết bọn họ đã làm hòa.
Trên đường phố bên ngoài, vài tiếng hát thô kệch hát lên ca khúc bẩn thỉu, lại bị tiếng súng vang lên cắt ngang, tiếp theo là tiếng chửi rủa, tiếng gậy gộc đập vào nhau và tiếng vũ khí sắc bén chọc vào thịt.
So sánh với thôn Cordu, ban đêm của nơi đây vô cùng ầm ĩ ồn ào.
Sáu giờ sáng đầu tháng năm, trời còn chưa sáng hẳn, vầng trăng màu đỏ đang hạ về tây và ánh sao nơi chân trời chiếu ánh sáng xuống, khiến bóng đêm trở nên nhạt đi, phân biệt ra được hình dáng của sự vật bên cạnh.
Lumian đã sớm tỉnh lại, rửa mặt sơ qua, mặc bộ quần áo tương đối nghiêm chỉnh của ngày hôm qua, đội mũ dạ rộng vành ở bên cạnh, nỗ lực nặn ra nụ cười với tấm thủy tinh đảm nhận nhiệm vụ làm gương soi.
Khi hắn đang thong thả đi dọc xuống theo cầu thang, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên trên.
Không bao lâu sau, bóng dáng Charlie xuất hiện ở trong mắt Lumian.
Hắn vẫn mặc áo sơ mi bằng vải lanh, quần dài màu đen và giày da không dây cột, chính là khuôn mặt ửng hồng hơi tái nhợt một chút, đôi mắt nhỏ màu lam lộ ra vẻ mỏi mệt khó có thể che giấu được.
“Buổi sáng tốt lành, Shire.” Nhìn thấy Lumian, Charlie tràn đầy khí lực bắt đầu chào hỏi.
Tinh thần của hắn trái lại rất phấn khởi.
“Không phải ngươi nên sớm rời khỏi nhà sao?” Lumian cười hỏi.
Hắn vì nghe thấy tiếng chuông nhà thờ vang lên báo hiệu sáu giờ nên mới rời giường rửa mặt, còn Charlie nên ra cửa từ sáu giờ.
Charlie vừa cúi đầu chỉnh lại quần áo, vừa lẩm bẩm nói: