Khi đó, Lumian còn chưa có khái niệm chính xác đối với việc này, không biết như vậy được coi là nhiều hay ít. Dù sao, khi hắn lang thang chỉ quan tâm đến mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu đồ ăn, có người có lòng tốt nào cho vài rick không. Còn khi ở thôn Cordu, thu nhập của các thôn dân lại lấy hiện vật làm chủ. Điều này khiến cho hắn chỉ biết đến giá cả của hàng hóa cụ thể và hàm lượng vàng của đồng tiền khác nhau, thiếu thốn nhận thức rõ ràng đối với tình huống tổng thể.
Đương nhiên, một phần cũng vì thu vào của Aurora thật cao, khiến cho hắn gần như không cần quan tâm đến tình huống trong nhà.
Theo Lumian được biết, sau khi Aurora thành danh, theo nhiều thêm của các bộ sách xuất bản và chuyên mục ký kết, thu vào hàng năm đều có tăng lên không nhỏ, tổng tiền nhuận bút của năm ngoái hình như đã gần một trăm ba mươi ngàn pelkin.
Nhưng mà Aurora kiếm được nhiều, tiêu cũng nhiều, pháp luật, tài liệu và tri thức thần bí học là khoản lớn nàng chi ra, hơn nữa, khả năng nàng còn đang giúp đỡ một vài thành viên có cuộc sống không tốt lắm ở trong hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xù, thường xuyên quyên góp tiền cho các cơ quan từ thiện do chính phủ hoặc giáo hội xây dựng.
Nhưng điều khiến Lumian nghi ngờ là khi mình tạm biệt thôn Cordu, trong nhà lại không tìm được một tờ biên lai gửi tiền. Hắn hiểu rất rõ, Aurora luôn có thói quen tích cóp, tiền đề của tiêu xài thật nhiều là nàng đã gửi không ít tiền vào nơi như ngân hàng Suchite.
Đối với chuyện này, Lumian tạm thời hoài nghi là trong khoảng thời gian mình và chị gái bị tuyển chọn làm tế phẩm hoặc vật chứa, mất đi tự do thân thể, đã bị nhóm người linh mục giáo xứ Guillaume Bene cầm đi.
Vừa cùng với Charlie kề vai sát cánh đi lên tầng hai, Lumian nghe được một tiếng kêu rên thê lương:
“Ngươi thằng khốn này!”
Rầm!
Theo một cánh cửa phòng nặng nề đóng lại, tiếng kêu rên bị ngăn về, chỉ còn lại dư âm vang vọng ở trong hành lang.
Một bóng dáng mặc áo đuôi tôm màu đen chỉnh tề đi từ nơi tận cùng hành lang tới đầu cầu thang.
Người này cũng là một nam thanh niên trẻ tuổi, có lẽ tuổi tác tương tự với Charlie, mái tóc màu nâu vàng chải thành ngôi ba bảy, đôi mắt màu nâu sẫm không nhìn thấy cảm xúc gì, đôi môi hơi mỏng mím thật chặt.
Dáng vẻ hắn không tệ lắm, tay cầm một cái mũ dạ màu đen, giống như đang tham gia buổi gặp mặt của xã hội thượng lưu, không hợp với hoàn cảnh của khách sạn Golden Rooster.
Kèm theo nam thanh niên này là tiếng la khóc, tràn đầy đau khổ và tuyệt vọng của một người phụ nữ.
Nhìn bóng lưng nam thanh niên này biến mất ở trong cầu thang tầng dưới cùng, Charlie với sắc mặt đỏ bừng nhếch miệng lên:
“Thật sự là thằng cha khốn nạn!”
“Ngươi biết hắn sao?” Lumian vẫn tương đối quan tâm đến các hàng xóm xung quanh, dù sao hắn có thể phải ở lại đây một khoảng thời gian, càng hiểu biết hoàn cảnh càng an toàn.
Charlie dùng giọng điệu hèn mọn nói:
“Hắn tên là Laurent, là con trai của bà Rakazan phòng 201.”
“Mỗi ngày bà Rakazan phải may vá tất giúp người, làm đủ loại công việc thủ công suốt mười sáu tiếng, chính là vì nuôi sống thằng cha khốn nạn này. Còn hắn thì luôn mặc quần áo thể diện, lấy tiền đi đến mấy chỗ quán cà phê thật đắt, nói là có thể quen biết với người của xã hội thượng lưu, tìm cơ hội phát triển!”
“Ha ha, hắn cảm thấy bản thân vô cùng có tài hoa…”
Charlie còn chưa nói hết, trong một căn phòng nào đó lại truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt của một nam một nữ.
Bọn họ đang sỉ nhục nhau.
“Một đôi tình nhân bỏ trốn ở tầng ba, khi tiền tiêu gần hết mỗi ngày đều như vậy.” Charlie tặc lưỡi cười nói:
“Anh bạn, ngươi phải làm quen, nơi này là khu chợ, là phố Loạn, là khách sạn Golden Rooster, còn có người sinh bệnh nặng, tên phá sản, người bán hàng rong lừa du khách mua đồ, chỉ là người xứ khác xuống tầng uống rượu chưa bao giờ ra khỏi khách sạn, gái đứng đường không có tiền, đồ điên đầu có vấn đề thỉnh thoảng mới tỉnh táo, thợ đá mất việc, binh lính xuất ngũ, lão già giả nghèo, tội phạm bị truy nã…”
“Bọn họ nhất định phải cảm ơn ông Eve là người tốt, trừ bỏ không thể nợ tiền thuê nhà ra, các phương diện khác đều rất rộng lượng.
“Ông Eve… ông chủ khách sạn sao? Quỷ keo kiệt bà Foires nhắc đến?” Lumian hỏi ngược lại.
Charlie lập tức cười nói:
“Đúng, một quỷ keo kiệt có lòng tốt, hắn thậm chí còn cung cấp lưu huỳnh miễn phí cho mọi người!”
“Ợ, đã mấy ngày ta không nhìn thấy ông Eve rồi, ta thật sự lo lắng thay hắn vì tiết kiệm tiền, không đi phố tường thành, không đi các nơi khu công chúa đỏ khác, tùy tiện tìm một người phụ nữ ở phố Loạn, bị nhiễm bệnh nặng…”
Nói xon, Charlie vẫy tay:
“Shire, ợ, ta đi ngủ trước, sáu giờ sáng mai phải ra cửa, bảy giờ đến khách sạn.”
“Ợ, nếu như ngươi không tìm được việc, có thể nói với ta, ta giới thiệu ngươi đến khách sạn bọn ta làm nhân viên dọn dẹp, mỗi tháng cũng có thể nhận 50 pelkin, làm lâu thậm chí có thể lên đến 75 pelkin, mỗi bữa đều có đồ ăn miễn phí, buổi tối còn có thể cung cấp một lít rượu nho!”