Charlie tỏ vẻ đã hiểu, thuận tay lấy ra tiền đồng giá trị 5 kepei, mua bánh mì kẹp cà rốt của người bán hàng rong bên cạnh đó.
Điều này khiến cho Lumian đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc:
Trong khoảng thời gian lang thang kia, nếu như hắn có thể nhận được bố thí là tiền, lựa chọn đầu tiên cũng là đi mua bánh mì cà rốt:
Nguyên nhân một là rẻ, hai là hương vị của cà rốt sẽ kéo dài thật lâu, khiến cho người ta có một ảo giác mới vừa ăn no.
Lumian cũng mua bánh mì cà rốt làm bữa sáng, đi cùng với Charlie, xuyên qua giữa phần lớn những người bán hàng rong, rời khỏi phố Loạn.
“Ta thật sự rất thích buổi sáng sớm của nơi đây!” Charlie liếc nhìn ra đằng sau, dùng giọng điệu đầy nhiệt tình mang tính dấu hiệu cảm khái nói: “Những lũ ác ôn dân xã hội đen nên xuống địa ngục này không dậy sớm nổi như vậy, không thể phá hư nổi sức sống khiến cho người ta mê muội.”
Hắn lập tức vẫy tay với Lumian:
“Ta đi tàu điện ngầm, bằng không hôm nay sẽ đến trễ, trưởng bồi bàn chết tiệt kia chắc chắn sẽ trừ lương của ta!”
Tạm biệt Charlie, Lumian đi vòng quanh phố Loạn, từng vòng ra bên ngoài, giống như một du khách đang dùng chân để đo đạc khu vực này vậy.
Khu chợ người thành thật ở bờ Nam sông Sorenzo, ở góc Đông Nam của thành phố lớn Trier này, còn được gọi là khu chợ, trong xưng hô chính thức của chính phủ là khu 13 – các khu của Trier lấy chữ số để đặt tên, nhưng mà căn cứ vào lịch sử và đặc điểm, sẽ có một vài cách gọi thông dụng ước định thành, đôi khi chính phủ cũng sẽ gọi theo như vậy.
Nơi này lấy chợ người thành thật để đặt tên, chỗ tới gần sông Sorenzo còn xây dựng ga tàu hơi nước Suchite, để tiếp nhận nhóm người đến từ phía Nam Intis.
Vòng xung quanh chợ và ga tàu hơi nước, rất nhiều đường phố có tình trạng trị an hỗn loạn lạ thường, ở đầy người nghèo, là một trong những xóm nghèo của Trier.
Phía Bắc khu chợ, bờ Nam sông Sorenzo, là khu 5, thuộc về khu phố cổ, còn gọi là khu con đường kỷ niệm, hoặc là khu đại học, Trường Sư phạm École Normale Supérieure Trier, Trường Cao đẳng Mỏ Trier, Đại học Nghệ thuật Intis đều ở đây.
Phía Đông Bắc của khu chợ, bờ Bắc sông Sorenzo, là khu 12, cũng hơi lệch về ngoại ô, gọi là khu Noelle, có viện quân nhân danh dự, viện thương binh và mấy bệnh viện lớn.
Phía Tây Bắc của khu chợ là khu 6, cũng chính là khu đài thiên văn về sau Lumian cần phải đi, nơi đó có cửa vào chính của huyệt mộ dưới lòng đất.
Khu Tây Nam chợ là khu 14, được người theo thói quen gọi là khu vườn bách thảo, đợi đến chủ nhật, Lumian cần đến quán cà phê Mason của nơi đó để tiếp nhận điều trị của nhà tâm lý học.
Nơi này còn được gọi là khu bè phái Sansculotte, bởi vì đi về phía Nam vườn bách thảo có rất nhiều nhà xưởng.
Cứ như vậy, Lumian bỏ ra thời gian gần một buổi sáng để đi dạo một vòng toàn bộ đường phố của khu chợ người thành thật.
Khi tới gần giữa trưa, hắn trở lại gần nhà ga Suchite, định tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm trưa, sau đó xuống huyệt mộ dưới lòng đất gần đó tìm phù thủy giả tên là Aoste Truelle kia.
Khi đang đi, Lumian nhìn thấy hai vợ chồng Ruhr và Michelle cũng đang ở khách sạn Golden Rooster.
Bọn họ đang cầm các xấp đồ dán kín ở trong túi nhỏ làm bằng giấy, chào hàng chúng nó về phía các nhóm người giống như người xứ khác.
Lumian vừa đi đến gần, Ruhr tóc hoa râm, quần áo tả tơi, đầy nếp nhăn đã dán sát vào hắn, hạ thấp giọng nói:
“Có muốn ảnh chụp của người đẹp phái học viện đầu phố không?”
“Cái gì gọi là người đẹp phái học viện đầu phố?” Lumian không hề che giấu nghi ngờ của bản thân và ghét bỏ mùi thúi ở trên người Ruhr.
Ruhr khẽ quơ túi giấy mỏng như bì thư ở trong tay, thấp giọng giải thích:
“Ở Trier, những cô gái xinh đẹp làm người mẫu cho các họa sĩ được gọi là người đẹp phái học viện.”
“Sau này, có máy chụp ảnh, có thợ chụp ảnh, các nàng cũng sẽ chụp một ít, ngươi biết đấy, loại ảnh chụp đó, có bức bán cho họa sĩ trở thành tham khảo vẽ tranh, có bức…”
Ruhr lập tức nở nụ cười mập mờ, lại quơ quơ túi giấy trong tay: “4 rick một túi, hai bức hình!”
“Những người khác nơi đó phải bán trên 10 rick!”
Lumian nở nụ cười:
“Ông Ruh, bà Michelle, đây chính là vật kỷ niệm các ngươi bán cho du khách sao?”
Nghe thấy Lumian kêu ra tên của mình, Ruhr và Michelle đều biến sắc.
Bọn họ xoay người lại, định thoát đi, nhưng tay của Lumian nhanh hơn một bước, trực tiếp đè lên bả vai của Ruhr.
Michelle đã chui vào trong đám người thấy chồng không thể đuổi kịp, khuôn mặt đau khổ quay trở lại bên này.
“Ta cũng ở khách sạn Golden Rooster, ta tên là Shire.” Lumian tự giới thiệu.
Hai vợ chồng Ruhr cuối cùng đã nhận ra vì sao đối phương biết mình hơi nhẹ nhàng thở ra, dùng ánh mắt khẩn cầu hỏi Lumian:
“Ngươi có chuyện gì không, ngài Shire?”